- Ân, chuyện thứ nhất, ta thấy Thiết ngục thủy lao này khá âm u ẩm ướt, không thấy mặt trời, hoàn cảnh rất tồi tệ, hơn nữa xem lại hồ sơ ngục giam lúc trước, phát hiện từng có rất nhiều phạm nhân ở tù thân thể suy yếu bị bệnh nặng không được chữa trị mà chết, có thể thấy được chỗ này cũng không thích hợp chứa tội phạm, thêm nữa người dân Hương Ba Thành thật thà chất phác, mặc dù là ngẫu nhiên có người phạm tội nhưng hầu hết chỉ là tội nhỏ, ở quê nhà thì cũng không nên chịu tra tấn và đãi ngộ như thế, cho nên ta nghĩ, ngoài mê quật trong lòng đất xây thêm một cái ngục giam đơn giản, đem phạm nhân bình thường đều bỏ tù ở đó đi, Oleguer, chuyện này, ngươi trước hết làm thật tốt cho ta.
Oleguer ngẩn người.
Hắn thật không nghĩ được quốc vương bệ hạ lại an bài là một chuyện không thể ngờ là như vậy, theo lý mà nói, Thiết ngục thủy lao phòng thủ kiên cố, trăm năm qua không ai có thể đào thoát từ nơi này, là ngục giam tuyệt hảo, sao lại... Bất quá lúc này Oleguer nào dám nghi ngờ quyết định của quốc vương, hắn nhanh chóng tung tăng nịnh nọt thể hiện lòng trung:
- Bệ hạ nhân từ, thương yêu thần dân, Oleguer kính nể vạn phần, xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định dùng thời gian ngắn nhất thi công ngục giam bên ngoài.
Tôn Phi gật gật đầu, lại lo lắng rồi bổ sung thêm một câu:
- Ân, tốt lắm. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nhiễu động dân chúng, càng không được bắt dân thường lao dịch... Như vậy đi, ta thấy nơi an dưỡng cho thương binh trong thành này dường như không dùng nữa, ngươi dẫn người sửa sang cẩn thận lại một lần, đem nơi đó cải tạo thành ngục giam sẽ tốt hơn, trước mắt ngân khố vương tộc có hạn, chỉ đơn giản sửa chữa một phen là được rồi.
Oleguer biết cơ hội thể hiện lòng trung đã tới, lập tức đảm nhiệm việc này, nói:
- Bệ hạ xin yên tâm, lần này sửa chữa ngục giam, tuyệt đối không cần một phân tiền của vương tộc, Oleguer nguyện ý gánh vác toàn bộ chi phí.
Tôn Phi chính là đợi câu nói này của hắn.
Hắn cười híp mắt vỗ vỗ bả vai Oleguer, gật đầu tán thành nói:
- Ân, ngươi có lòng trung thành như vậy, thì ta vô cùng cao hứng, nhớ kỹ, Alexander trị quốc thưởng phạt phân minh, nếu gươi cống hiến gì cho Hương Ba Thành mà khiến mọi người ghi nhớ, ta nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt.
Nói xong, Tôn Phi cười cười rồi đi ra ngoài thủy lao.
Oleguer có được câu cổ vũ này, nhiệt huyết trong lòng nhất thời liền sôi trào.
Thậm chí mới vừa rồi bị quốc vương vỗ vai nhè nhẹ , nhất thời cảm thấy có một luồng nước ấm chảy trong người, hắn biết lần này chỉnh đốn sửa chữa ngục giam là một cơ hội tuyệt hảo để thể hiện. Cho nên hắn quyết định, cho dù táng gia bại sản cũng phải hoàn thành nó, hơn nữa, vừa rồi quốc vương bệ hạ đã ám chỉ rõ ràng, chuyện này chẳng những khiến người vừa lòng, mà cả dân chúng toàn thành cũng đồng ý...Ám chỉ như vậy, trong lòng hắn cũng nắm chắc thêm vài phần.
...
...
Ra khỏi Thiết ngục thủy lao thì Tôn Phi cũng không cho thị vệ đi cùng, mà tự mình thảnh thảnh thơi thơi đi theo đường nhỏ trong núi, vừa thưởng thức cảnh đẹp tòa thành nhỏ dưới ánh hoàng hôn, vừa dương dương tự đắc ca vài câu 'Súy bính ca', chậm rãi bước đến tòa thành.
Thu hoạch ngày hôm nay không thể bảo là nhỏ, chỉnh đốn Thiết ngục thủy lao, lại ngoài ý muốn phát hiện ra được Thần Ma di chỉ quý hiếm, tâm tình Tôn Phi thật tốt, cảnh đẹp say lòng người, khiến cho hắn không nhịn được muốn muốn ngửa mặt lên trời thét dài vài tiếng kích động.
Lúc này mặt trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà như bạc, tới lúc ăn cơm tối, trong Hương Ba Thành nhiều nơi khói bếp đã lượn lờ bay lên, chim về tổ, côn trùng rên rỉ hát, non nước hữu tình.
Tôn Phi bước chậm ở ngã tư đường trong thành, cũng không nóng nảy trở về ngay lập tức.
Hắn muốn quan sát một phen cuộc sống hàng ngày của cư dân trong thành , những cảnh này đối với người xuyên không như Tôn Phi mà nói thì có chút mới lạ, giống như đột nhiên đi vào thế giới kỳ huyễn của điện ảnh ở thế giới trước, bên trong thành kiến trúc cao lớn bằng đá, thần tượng cùng các loại kỳ dị hiểu rõ phong thổ uy nghiêm sừng sững, nơi nơi đều thổi qua một loại gió kì dị mà Tôn Phi chưa từng thấy bao giờ, khiến Tôn Phi mở rộng tầm mắt rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác kỳ diệu như mình dần dần dung hợp vào trong đó.
Thành nhỏ này hiện giờ tràn ngập sự yên lặng hài hòa, phảng phất như một chốn yên vui thanh bình.
Tôn Phi lúc này ở Hương Ba Thành "nổi tiếng" độc nhất vô nhị, không ai là không biết hắn, đi ở trên đường, thường thường có người tới hành lễ vấn an, may mắn chế độ cấp bậc Azeroth đại lục tuy rằng cũng khắc nghiệt, nhưng không giống như thời cổ đại của kiếp trước, nhân dân nhìn thấy quân vương lập tức quỳ xuống bái lạy, cũng giảm đi cho Tôn Phi không ít phiền toái, hắn vừa mỉm cười đáp lại mỗi người, vừa bước chậm trong thành thưởng thức cảnh sắc kỳ dị này, kinh ngạc phát hiện, chính mình tựa hồ trong lúc bất tri bất giác dường như đã lặng lẽ đem vị trí của mình như một thực tế không thể tách rời ở trong lòng, như cây cỏ mùa xuân điên cuồng nảy nở sau cơn mưa.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười ầm ĩ của bọn nhỏ vui đùa, một tiểu nam hài hấp ta hấp tấp đột nhiên lao ra từ trong ngõ hẻm nhỏ bên cạnh, không cẩn thận đâm vào Tôn Phi, tiểu tử kia mở đôi mắt như ngọc bích nhìn Tôn Phi, ở phía sau hắn một đám tiểu hài tử đi theo, nữ có nam có, cả người đều vô cùng bẩn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều dính tro bụi, có người còn lộ cả mông đít nhỏ, cười hì hì nhìn Tôn Phi.
Tôn Phi có chút ngoài ý muốn chính là, trong đám người hắn thế nhưng gặp được nữ nhi của mãnh nam đầu bạc Pearce, Louis tóc đỏ mười hai tuổi, xinh xắn tinh xảo tựa như một tiểu búp bê sứ trong sáng, lúc này mái tóc xinh đẹp đang rối tung lên, trên mặt trắng nõn có vài vết bẩn màu xám, làm khiến người ta rất khó nghĩ tới người mấy ngày trước ôm cha cầu xin Tôn Phi, chỉ cần Tôn Phi cứu sống Pearce sẽ nguyện ý làm tình nhân cho tiểu tử kia, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, thoạt nhìn phải ở cùng một chỗ với bạn cùng trang lứa mới có thể thấy rõ bộ dạng trong sáng của nàng.
- Là Alexander bệ hạ...
Tôn Phi phát hiện tiểu Louis thì đồng thời tiểu Louis cũng nhận ra Tôn Phi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tựa búp bê sứ tinh xảo xẹt qua một tia ngượng ngùng cùng giảo hoạt không dễ dàng phát giác, lập tức cùng với đám bạn thân rầm rầm vây quanh Tôn Phi.
Rất nhanh, các bình dân Hương Ba Thành liền phát hiện một màn này.
Càng ngày càng nhiều tiểu hài tử nghịch ngợm thích gây chuyện như đã phát hiện đồ chơi mới lạ, lẳng lặng nâng cằm nhỏ vẫn còn bẩn, nháy mắt xếp thành một vòng tròn, ngồi ở trên quảng trường nhỏ bên đường phố , thỉnh thoảng truyền ra một tiếng cười to cao hứng, mà ở ở giữa bọn nhỏ, Alexander bệ hạ tối cao của họ đang vui vẻ kể chuyện gì đó, trên mặt chân thành mỉm cười, giống như là người ngâm thơ rong kể chuyện xưa, cũng không ngại sự bẩn thỉu của bọn nhỏ, kéo bọn chúng lại bên người.
- Chiến Thần ở trên, cám ơn ngài hào phóng, ban cho chúng ta một quốc vương dũng cảm và cao quý.
Mỗi một người thấy một màn như vậy, đều cảm giác trong lòng mình có một thứ gì đó chậm rãi nảy sinh, nguyên có một người phụ nữ thở hổn hển đi tìm con mình về ăn cơm, nhưng nhìn thấy đứa con vốn nghịch ngợm gây chuyện thế nhưng lại ngồi trong lòng quốc vương bệ hạ cẩn thận nghe cái gì, nhất thời vừa mừng vừa sợ lẳng lặng đứng qua một bên chờ.
...
Trong giữa vòng tròn đó.
- Ha ha, tốt lắm tốt lắm, hôm nay kể đến đây thôi, chuyện Đại ma pháp sư Doraemon hết ăn lại nằm cùng người hầu phiêu lưu mạo hiểm còn rất nhiều, các cháu nếu thích, ngày mai có thể kể tiếp, hiện tại trời đã tối rồi, nhanh chóng về nhà ăn cơm đi!
Tôn Phi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt dơ bẩn của một tiểu tử bên cạnh, đứng dậy vỗ vỗ mông rồi cười nói, đại hội truyện cười hôm nay đã xong.
- A... Thật không muốn về nhà a, không có ý tứ gì cả.
Bọn nhỏ tiếc nuối hét lên.
Nhóm tiểu tử kia thoả mãn ước nguyện, Tôn Phi nhìn thấy vẻ lưu luyến của đám nhóc. mấy cặp mắt đen lúng liếng sáng rọi, điều này khiến cho trong lòng Tôn Phi có cảm giác thành công, giống như là đánh thắng một tận lớn, hắn cười ha ha nói:
- Các cháu bây giờ còn nhỏ, chờ các cháu trưởng thành, có thể trở thành ma pháp sư cao quý dũng cảm hay võ sĩ chính trực, giống như ma pháp sư Doraemon vậy, tự mình mang theo người hầu trải qua vô số chuyện thú vị...
- Có thể chúng cháu không thể thành được ma pháp sư cùng võ sĩ... Bệ hạ, ba ba của cháu chỉ biết làm nghề rèn, ta có lẽ tương lai chỉ có thể thành một người thợ rèn a.
Có một tiểu tử rất tiếc nuối nói.
- Đúng ạ, không có ma pháp sư nào nguyện ý thu một nhi đồng bình dân làm đồ đệ, chúng cháu cũng không có đấu khí bí tịch...
Lại một tiểu tử mông trần thần sắc ảm đạm:
- Nhà của chúng cháu nghèo lắm, ngay cả ăn cơm cũng không đủ no, ba ba nói ngày mốt muốn đem cháu đưa đến làm người hầu trong phủ hầu tước Louis...
- Trong Hương Ba Thành chỉ có con quý tộc cùng đại thương nhân mới mời được lão sư...
Vừa nhắc tới này, Tiểu Tinh Linh Louis tóc hồng chớp chớp đôi mắt to đen lúng liếng:
- Nếu có người nguyện ý dạy chúng ta thì tốt rồi... Đáng tiếc ba ba của ta là quỷ lười, có thể có đấu khí gì chứ, hừ!
Trong nhất thời bọn nhỏ liền có chút thất vọng. Vẻ mặt tươi cười biến mất không thấy gì nữa, lại thấy vẻ phiền muộn không hợp với tuổi của chúng, người nào chả mang mộng ước thiếu niên anh hùng? Đứa bé nào chả muốn sau này trở thành anh hùng mọi người khâm phục? Đáng tiếc hiện thực tàn khốc, khiến giấc mộng bọn nhỏ còn chưa kịp mọc rể nẩy mầm, đã bị kế sinh nhai chặt đứt, địa vị xã hội thấp cùng áp lực sinh tồn, khiến chúng sớm đánh mất quyền lợi theo đuổi giấc mộng. Text được lấy tại truyentop.net
Nhìn thấy từng khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, trong lòng Tôn Phi không khỏi đau nhói
Trong lòng hắn vừa động, đột nhiên nghĩ đến một cái chủ ý tuyệt diệu.
...
Trở lại trong vương cung, bọn người hầu đã sớm chuẩn bị xong bữa tối, Tôn Phi vẫn không phát hiện thân ảnh Angela cùng Ji Ma, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái. Tay nghề của nhóm đầu bếp trong vương cung cũng bình thường, mấy ngày này trừ bỏ thịt nướng, bánh bao, sữa tươi thì chính là hoa quả, Tôn Phi ăn chúng đều nhanh ngán, ăn nhẹ vài miếng, đang định chuẩn bị đến chính điện một chút để hảo hảo hoàn thiện mấy cái kế hoạch trọng yếu mấy ngày nay trong lòng hắn suy nghĩ, đúng lúc này, Angela mang theo tiểu la lỵ Ji Ma tóc vàng, cuối cùng cũng trở lại.
- Hôm nay hai người các nàng đi đâu, cả ngày không thấy bóng dáng ở đâu cả?
Tôn Phi cười hỏi.
- Hì hì, bệ hạ, ngươi nhớ Angela tỷ tỷ hay sao vậy?
Tiểu la lỵ tóc vàng liếc mắt đẩy Angela đến bên Tôn Phi, cười hì hì nói:
- Lại nói tiếp cũng khéo, hôm nay chúng ta trên đường lại gặp công chúa điện hạ đế quốc, cùng nàng hàn huyên rất lâu... Bệ hạ, công chúa điện hạ đó phi thường hiền lành, cũng rất dễ nói chuyện, một chút tự cao tự đại cũng không, lôi kéo Angela tỷ tỷ tán gẫu cực kỳ vui vẻ... Hì hì, đúng rồi, nàng còn hỏi rất nhiều về bệ hạ đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]