Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, tinh cương khôi giáp được chuẩn bị chỉnh tề đặt bên dưới địch lâu, tổng cộng hai mươi hai bộ, giống như là hai mươi Chiến Thần lẳng lặng đứng ở đầu tường, dưới ánh mặt trời chiếu rọi hào quang lóe ra, không thể nhìn thẳng mắt.

Đây là số kỵ sĩ trọng trang khôi giáp do lão quốc vương Hương Ba Thành tân tân khổ khổ mới sưu tập được, tổng cộng hai mươi ba bộ, dùng tối kiên cố bách luyện tấn thiết pha trộn với đại lượng tinh cương mà tạo ra, tạo hình uy mãnh, giá trị xa xỉ, lực phòng ngự kinh người, binh khí thông thường căn bản đừng nghĩ phá vỡ được phòng ngự của nó, thuộc loại tuyệt đối cỗ máy chiến tranh.

Lão quốc vương khi còn sống thằng một đường đem hơn hai mươi bộ giáp trụ này coi như truyền quốc trân bảo, trân tàng tại vương cung đại điện chưa bao giờ lấy ra, thường xuyên tự mình lau chùi, chưa từng sử dụng, quả thực yêu như tính mạng.

Không nghĩ tới hôm nay lại bị Tôn Phi sai người đem số 'Quốc bảo' này không chút nào tiếc rẻ đặt lên tường thành.

Chú ý tới một màn này, đại đa số người trên tường không biết Alexander bệ hạ đây là muốn làm gì, sôi nổi lén thấp giọng nghị luận, vừa tò mò vừa khẩn trương chú ý lên.

- Thế nào, các dũng sĩ của ta, trọng trang khôi giáp nặng như vậy, các ngươi có thể mặc được không?

Tôn Phi chỉ vào hai mươi hai bộ trọng trang khải giáp ngân quang lóng lánh, hỏi to.

- Tuyệt đối không thành vấn đề, bệ hạ!

Chứng kiến hai mươi mấy bộ khôi giáp hào quang chói lòa, các hán tử đỏ mắt còn hơn là thỏ thấy được cà rốt, đây chính là chiến sĩ đối với vũ khí cuồng nhiệt, từ xưa luôn thế.

- Vậy là tốt rồi, nắm chắc thời gian, mỗi người chọn lựa một bộ khôi giáp vừa người mà mặc vào, dùng tốc độ nhanh nhất trang bị cho ta, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm.

Nhóm tráng hán đều là kẻ đại não cũng toàn cơ bắp, sảng khoái đến mức người khác phải xấu hổ, Tôn Phi ra lệnh một tiếng, không chút nào ngần ngại, hi hi ha ha tranh đoạt chọn lựa khôi giáp.

- Pearce, ngươi cũng chọn lựa một bộ, lát nữa cùng ta nhau hạ thành giết địch.

- Thật tốt quá.

Đầu bạc mãnh nam nghe vậy mừng rỡ, mặt mày hớn hở đi tranh đoạt chọn lựa khôi giáp.

Số giáp trụ này tuy rằng lực phòng ngự kinh người, nhưng là đều do thép ròng tạo ra, lại có pha thêm tinh cương trân quý, một bộ ít nhất nặng tới sáu bảy mươi cân, đây cũng là nguyên nhân Tôn Phi muốn Brooke trong đám binh lính chọn lựa đại lực sĩ, bởi vì người bình thường mặc vào khôi giáp này, đừng nói vào ra trận giết địch, chỉ sợ ngay cả đi đường cũng cần đến người khác nâng. Text được lấy tại truyentop.net

Hơn hai mươi đại lực sĩ này, chính là Tôn Phi lần này quyết định chủ động phóng ra toàn bộ lực lượng.

Hai mươi mấy người này tuy rằng không hiểu đấu khí, nhưng mỗi người đều là mãnh nam sức lực cường đại, mặc vào hơn hai mươi bộ kỵ sĩ trọng trang khải giáp, đao thương bất nhập, tựa như hơn hai mươi mãnh hổ xổng chuồng, tại cầu đá nhỏ hẹp, nếu sử dụng thích đáng, tác dụng so với cao thủ đấu khí còn lớn hơn.

Tôn Phi từ vừa mới bắt đầu, đã không có tính toán mang theo quá nhiều người đi trùng kích hắc y giáp sĩ trận tuyến.

Tầm mắt đảo qua người Brooke, Tôn Phi do dự chốc lát.

Vốn vị đội trưởng quốc vương vệ đội thực lực nhất tinh này cũng là một tiên phong không kém, nhưng Tôn Phi đột nhiên lại nghĩ đến, nếu trên tường thành thiếu một Thống soái có thể bày mưu nghĩ kế, một khi gặp chuyện sẽ thành một mảnh hỗn loạn, thiếu hắn thật đúng là không được.

Tôn Phi tự hỏi trong chốc lát, quyết định vẫn là đem Brooke ở lại trên tường thành ổn định thế cục cho thỏa đáng, hắn tầm mắt lướt qua Brooke, thấy được giám ngục quan Oleguer đứng xa xa phía lỗ thủng trên tường thành thì sáng mắt lên, trong lòng vừa động, ngoắc tay gọi tên nịnh hót sợ chết kia lại.

- Đi, chọn một bộ khôi giáp mặc vào.

Tôn Phi đối với kẻ nịnh hót này không có chút hảo cảm.

Oleguer nghi hoặc nháy mắt mấy cái, hắn vừa rồi khoảng cách quá xa, không có nghe được tiền căn hậu quả, cũng không biết chọn lựa khôi giáp là vì cái gì, còn tưởng rằng quốc vương bệ hạ quá thiện tâm ban cho chính mình dùng để bảo mệnh, nịnh hót nhất thời mặt mày hớn hở tung tăng tới chỗ đám người Pearce lấy bộ khôi giáp còn lại mặc lên người.

Rất nhanh, lại có binh lính nâng tới vài món siêu đại hình binh khí.

Số binh khí này cũng lấy ra từ quốc vương đại điện, là vật phẩm lão quốc vương khi còn sống yêu như tính mạng cất giữ, hôm nay bị Tôn Phi lấy ra hết, vừa lúc đúng dịp cần dùng.

Ầm! Ầm!

Tròn hai mươi mốt kiện cự phủ, đại chùy cùng đủ loại linh tinh khác, tạo hình dữ tợn đáng sợ, màu sắc đen nhánh tràn ngập cảm giác bạo lực, hàn khí dày đặc, ném lên trên mặt đất nhất thời tạo thành một cái hố to, đất đã vỡ nát, đủ thấy được sức nặng của nó.

- Một người chọn lựa một vũ khí vừa tay.

Nghe được quốc vương bệ hạ lên tiếng, nhóm đại lực sĩ không chút do dự đều tự cầm lên một vũ khí vừa ý, đầu bạc mãnh nam Pearce chọn một đôi cự chùy tạo hình khoa trương làm bằng thép ròng, mà Drogba lựa chọn lại là một thanh cự phủ cán dài, lưỡi phủ khoa trương lớn như ván cửa, người khác nhìn một cái đã tim đập chân run.

Giám ngục quan Oleguer rốt cục cảm thấy được không khí có chút không đúng.

Bất quá chứng kiến biểu tình nghiêm nghị trên mặt quốc vương Alexander, hắn cũng không dám hỏi nhiều, trên người đấu khí vận chuyển, xách lên một thanh đại đao cán dài, so với cơ thể hắn còn muốn cao hơn, đứng ở một bên.

Brooke không thấy có phần của mình, nóng nảy:

- Bệ hạ, thần...

- Ở lại tường thành, bảo vệ tốt Hương Ba Thành cho ta, chờ chúng ta trở về.

Tôn Phi đặt tay lên đại hán tóc đen, thần sắc nghiêm túc nói:

- Ở trong này, ta có thể tin tưởng, chỉ có một mình ngươi.

Brooke thân thể cứng đờ, sững sờ ngay tại chỗ.

Tôn Phi không có nói cái gì nữa, hắn theo từ tay binh linh bên người tiếp nhận bốn mươi sáu cái túi da chứa nước, phân phó một tiếng, sau đó tránh đi đông đảo tầm mắt của mọi người, xoay người đi vào trong thạch ốc.

Tâm niệm vừa chuyển, từ sức mang của người man rợ hình thái hắn xuất ra một bình "sinh mệnh trị liệu dược thủy" cùng một bình "thể lực dược tề", tại mỗi túi da nhỏ pha vào một ít, cuối cùng thu hồi lại hai bình nhỏ, sau đó gọi hai mưoi hai người sắt" kia tới thạch ốc, đem bốn mươi sáu túi da chia đều mỗi người hai túi.

- Chiến thần điện hạ hàng hạ vinh diệu, chúc phúc chúng ta. Túi nước màu lam, uống một ngụm, có thể tiêu trừ mệt mỏi, túi nước màu đỏ, uống một ngụm, có thể tiêu trừ đau xót chữa khỏi vết thương... Sau khi tiến vào trận địa địch, các ngươi phải chú ý bảo vệ tốt chính mình, một khi xuất hiện thương vong hoặc mệt mỏi, lập tức uống nước.

Nghe Tôn Phi nói xong, Pearce cùng nhóm đại lực sĩ vui sướng dị thường.

Cho dù bọn họ đều là trời sinh thần lực đi nữa, nhưng thân mặc cái thứ sáu bảy mươi cân này, chiến đấu lâu khó tránh sẽ cảm giác được mệt mỏi, có được hai túi thần bí ma lực thanh thủy như lời Alexander bệ hạ nói, liền giải quyết nỗi lo của bọn họ, có thể thống thống khoái khoái xung phong liều chết.

Mà giám ngục quan Oleguer thì rốt cuộc hiểu rõ mục đích việc mình được mặc khôi giáp, sợ tới mức tái mặt, cả người mồ hôi lạnh vút vút vút ứa ra, đầu óc trống rỗng, run rẩy nói:

- Bệ hạ, thần... Thần...

Tôn Phi liếc hắn một cái, ánh mắt phát lạnh.

Oleguer trong lòng kinh hoàng, mồ hôi lạnh vút vút vút ứa ra, những lời còn lại đều nuốt vào bụng, đánh chết cũng không dám nói.

- Mỗi người trước tiên uống một ngụm trong túi nước màu xanh, sau đó chuẩn bị hạ thành.

Tôn Phi nói xong, tự mình mang bộ kỵ sĩ trọng trang khải giáp trong thạch ốc mặc lên.

Ùng ục ùng ục.

Hơn hai mươi người Pearce ngửa cổ uống một ngụm nước trong túi màu xanh.

Nước vừa vào miệng, trong thạch ốc đã một mảnh kinh hô.

Mỗi người đều lộ ra thần sắc khiếp sợ.

Bởi vì bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, một cỗ lực lượng thần kỳ không thể tưởng tượng theo ngụm nước họ uống vào lan tỏa ra mỗi bộ vị trên người, trong nháy mắt, toàn thân trên dưới đã tràn ngập vô cùng vô tận lực lượng.

Sức nặng của khôi giáp nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, giống như là trên người chỉ mặc một chiếc áo vải mỏng tang, đừng nói là cử động, cho dù bay nhảy cũng là chuyện quá dễ dàng, trong tay mang theo cự đại vũ khí bốn năm mươi cân, giống như là xách một cọng rơm, hoàn toàn không cảm giác.

Tất cả chuyện này đột nhiên giống như ảo giác mỹ lệ.

Nhưng từ ánh mắt rung động của đồng bạn, bọn hắn cuối cùng xác nhận cảm giác của mình thực sự không phải là ảo giác, thực sự là hiệu quả ma lực, giống như là mỗi người đều được ma pháp sư thêm vào thất trọng thuật.

Thật sự là quá thần kỳ.

- Sau khi hạ thành, mọi người nhất định nghe mệnh lệnh của ta, không được có nửa phần chống lại, nếu không lập lập tức xử tử...

Tôn Phi đằng đằng sát khí nhìn những dũng sĩ chính mình chọn lựa, tay phải duỗi ra đem hắc sắc cự phủ sử dụng lúc trước cầm trên tay, tay trái kẹp lấy đầu khôi, xoay người làm người đầu tiên bước ra khỏi thạch ốc.

- Xuất phát!

Đoàn người khí phách hiên ngang đi ra thạch ốc.

Sớm có binh lính dựa theo Tôn Phi phân phó chuẩn bị hai mươi đoạn dây thừng thòng từ tường thành thả xuống, Pearce làm người thứ nhất hạ thành, khẽ đưa tay đặt lên kim chúc đầu khôi, cầm cự chủy hướng nhóm binh lính xa xa phất tay, xem như tạm biệt, lần này đi sinh tử khó lường, Pearce lại không thèm để ý chút nào, cười lớn bắt lấy dây thừng, từ tường thành trực tiếp nhảy xuống...

"Thể lực dược tề" pha loãng làm cho sự chịu đựng của Pearce đạt được một trình độ khoa trương, cho dù thân khoác hậu trọng khôi giáp, nhưng thân thể hắn như cũ vô cùng linh hoạt, giống như là một đầu cuồng bạo cự viên (con khỉ lớn),cầm lấy dây thừng khẽ nắm thả vài cái đã dễ dàng trượt đến dưới thành.

Ầm vang!

Cước bộ vừa rơi xuống đất, nhất thời trên mặt đất tạo thành một dấu chân thật sâu, cát bụi tung bay.

Ầm vang! Ầm vang! Ầm vang!

Hơn hai mươi đại lực sĩ khác cơ hồ đồng thời theo dây thừng đu xuống trên mặt đất, giống như là hai mươi mấy "người sắt" từ trên trời giáng xuống, mặt đất một mảnh chấn động, bọn hắn bắt đầu nhanh chóng tập kết trận hình, lấy Pearce làm hạch tâm, dựa vào nhau, hình thành một trận hình mũi nhọn dạng chữ V.

Tôn Phi ở trên tường thành, quay đầu lại nhìn thoáng qua Brooke cùng Lampard, đang muốn đội đầu khôi theo dây thừng trượt xuống, đúng lúc này, một tiếng kêu gọi từ đàng xa truyền đến.

- Alexander, chàng không thể ra khỏi thành...

Cô gái xinh đẹp tay túm mép váy từ đàng xa trên thềm đá chạy tới, thanh âm của nàng mang theo giọng điệu khóc nức nở, muốn ngăn cản Alexander ra khỏi thành mạo hiểm, từ xa đã thấy được vẻ kinh hoảng trên gương mặt tuyệt mỹ kia...

- Angela...

Tôn Phi nhìn một cái thật sâu, đem dung mạo Angela khắc trong đầu, không có có nói bất luận cái gì, đội lấy đầu khôi, cầm dây thừng, trên mặt chỉ còn đôi mắt lộ ra, hướng về phía Angela lưu luyến nhìn một thoáng, sau đó quay người lại, bắt lấy dây thừng trượt xuống.

Hành động một khi bắt đầu, cần dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiến hành, một khi chậm trễ, đối thủ liền phát hiện.

Tôn Phi không có thời gian cùng Angela nói cho dù là một câu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.