Viên Liệt chờ cho Viên Lạc ăn hết bát canh, cũng chẳng nói năng gì, sau đó bưng hai cái bát không rời đi để hắn hảo hảo mà nghỉ ngơi.
Ân Tịch Ly ngóng theo cái bóng lưng của Viên Liệt, rồi quay đầu lại nhìn Viên Lạc, bắt gặp hắn đang tựa vào lưng ghế, nghệch mặt ra nhìn chăm chăm.
Một hồi lâu, Tịch Ly đứng dậy vỗ vỗ vai hắn, nói, “Đừng ở trong phòng ngây ngốc nữa, ra ngoài phơi nắng đi.”
Viên Lạc đột ngột ngẩng mặt nhìn hắn, gọi, “Tịch Ly…”
Ân Tịch Ly đứng lại, chờ hắn nói tiếp.
Viên Lạc nhìn Ân Tịch Ly một lúc rồi hỏi, “Ta có điểm nào…tốt hơn so với đại ca không?”
Ân Tịch Ly sửng sốt, nhìn Viên Lạc thật lâu, sau đó lắc đầu, phản biện, “Cái này sao lại hỏi ta?”
“Ân.” Viên Lạc gật gù.
Ân Tịch Ly cười, “Viên Lạc, ta cũng là người nha.”
“Cái gì…” Viên Lạc khó hiểu, dĩ nhiên hắn biết Ân Tịch Ly là người.
“Là người thì phải có ý thích riêng chứ.” Ân Tịch Ly lại vỗ vai hắn, “Chủ kiến của ta không nhất định phải đúng, có nhiều việc thế nhân đều bảo đúng nhưng ngươi vẫn nghĩ là sai, thực ra chẳng có gì đúng hoặc chẳng có gì sai cả.”
Viên Lạc nhíu mày.
Ân Tịch Ly đưa tay kéo kéo má hắn, “Đã lên tinh thần chưa, ngươi tốt hơn Viên Liệt ở chỗ nào, nên tự hỏi bản thân ngươi a.”
Viên Lạc cúi đầu, khẽ lầm bầm một câu, “Ta thấy một điểm cũng không có.”
Ân Tịch Ly mỉm cười, “Đây chính là thế mạnh của ngươi so với Viên Liệt.”
“Ân?” Viên Lạc vẫn không thể hiểu được.
“Hai huynh đệ các ngươi quả thật kỳ quái a, chẳng biết đã được nuôi dưỡng ra sao,cùng được ăn hạt gạo như nhau, vừa có chung phụ mẫu sinh thành, thế mà tính cách lại hoàn toàn bất đồng.” Ân Tịch Ly bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi đó, lúc nào cũng đánh giá bản thân theo kiểu ‘ta mà có ưu điểm sao?!’; còn Viên Liệt, nếu phải tự nhận xét thì lại nghĩ ‘ta cũng có khuyết điểm sao?’”
Viên Lạc nghe xong liền cân nhắc một hồi, rồi khẽ cười mỉa mai.
Ân Tịch Ly thu tay về, hỏi Viên Lạc, “Ngươi kính trọng ca của mình chứ?”
Viên Lạc gật đầu không chút đắn đo, “Ân.”
“Nếu hắn gặp nguy hiểm, ngươi có thể sống chết vì hắn không?”
Viên Lạc vẫn gật đầu như cũ.
“Vậy còn hắn thì sao?” Ân Tịch Ly hỏi, “Lúc ngươi gặp nguy hiểm, hắn có cứu ngươi hay không?”
Viên Lạc nhanh nhảu gật đầu. “Nhất định ca sẽ làm như thế.”
Ân Tịch Ly mỉm cười, “Còn nếu ta gặp bất trắc, ngươi có dám vì ta mà chết không?”
“Chắc chắn rồi!” Viên Lạc bật dậy, nhìn thẳng vào Ân Tịch Ly, thần thái phảng phất một cái gì đó rất sống động, Ân Tịch Ly cười thầm trong bụng, Viên Liệt a, ngươi nên sớm phát hiện đi a, đệ đệ của ngươi căn bản không phải là thỏ, hắn và Viên Liệt ngươi cùng như nhau cả, đều là sói a.
“Tịch Ly…” Viên Lạc vươn tay định bắt lấy cánh tay Ân Tịch Ly, nhưng chưa kịp chạm vào thì Ân Tịch Ly đã nói, “Ta sẽ không để ngươi chết đâu.”
Viên Lạc sửng sốt, giương mắt nhìn Ân Tịch Ly.
“Viên Liệt cũng không cần phải sống chết vì ta.” Ân Tịch Ly cười nhạt, nhìn thẳng vào Viên Lạc, “Ngươi nghĩ xem, một kẻ như ta có đáng để ngươi đối đầu lại với ca ngươi sao? Ta thì tính là cái rắm gì a, tên kia mới là huynh đệ ruột thịt của ngươi.”
Viên Lạc há hốc miệng, sau khi đã hiểu được, mặt liền ửng đỏ, nguyên bản hắn vốn cho rằng Ân Tịch Ly không biết, nào ngờ, Tịch Ly nghiễm nhiên phát hiện rồi… Chẳng biết hắn nhận ra từ lúc nào.
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Ta sẽ không nói những lời này cho Viên Liệt đâu, biết vì sao chứ?”
Viên Lạc nhăn mày, lắc đầu, nói thật lòng ra, “Chung quy ta thấy, ngươi khá thiên vị hắn, có nhiều thiện cảm với hắn hơn.”
“Ta đây mỗi ngày đi trêu cợt hắn nhưng không hề trêu cợt ngươi, rõ ràng là tốt với ngươi hơn a.” Ân Tịch Ly có chút dở khóc dở cười, “Bởi vì lúc Viên Liệt phản ứng trông cứ như thú hoang bị vây khốn đang vùng vẫy, còn ngươi thì tựa như thú con ai ai kêu cứu vậy.”
“Ngươi…” Viên Lạc tức đến độ không thốt nên lời, “Tịch Ly, ngươi đùa bỡn hai huynh đệ bọn ta sao?”
Ân Tịch Ly nhướn mắt một cái, “Ta không trêu cợt ngươi, tại Viên Liệt chọc đến ta trước nên ta mới trêu cợt hắn, còn ngươi thì chỉ bị ngộ thương thôi. Có điều, đùa bỡn kiểu này cần phải chú ý đến mức độ, chứ chơi quá đà sẽ mất hết hứng thú.”
“Sao ngươi lại có thể như thế được.” Viên Lạc nhìn hắn chòng chọc, hỏi, “Vậy ngươi có biết cảm tưởng của bọn ta là thế nào hay không? Bọn ta cái gì cũng không rõ. Chỉ có ngươi mới minh bạch mọi thứ chứ gì?”
“Đừng có minh bạch với chẳng không minh bạch nữa, ta choáng mất.” Ân Tịch Ly khoát tay, “Thứ gì hiểu rõ chỉ đem đến mỏi mệt, những việc không thể hiểu lại gây hoang mang…” Nói đoạn, hắn bỏ ra ngoài, đi đến cửa thì quay lại nháy mắt vài cái với Viên Lạc, “Phải rồi, đừng nói cho ca ngươi biết, ta vẫn còn muốn phá hắn nữa.” Dặn dò xong, vui vẻ hớn hở rời đi.
Viên Lạc đứng trong phòng, ngây ngốc một lúc lâu, vậy ra ý Tịch Ly là__Chẳng qua hắn chỉ đùa với hai huynh đệ bọn họ cho vui thôi, nên mới khuyên bản thân đừng sập bẫy sao?
Viên Lạc chậm rãi bước ra khỏi cửa, đứng ở lan can nhìn xuống… Bắt gặp ở tầng trệt, Ân Tịch Ly đã đuổi kịp Viên Liệt rồi nhấc chân đạp vào mông hắn một cước, sau đó xoay người bỏ chạy.
Viên Liệt quăng chén canh cương quyết truy bắt hắn.
Viên Lạc trông thấy hai người bọn hắn chạy đi khuất, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng mông lung.
Một bên là Ân Tịch Ly vừa quen biết được mấy tháng, hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì đối với bản thân, một bên là đại ca ruột thịt cùng lớn lên, biết rõ ưu khuyết điểm của hắn, lúc hoạn nạn còn có thể sống chết vì nhau… Tịch Ly cũng nói, căn bản là không có cách nào sánh được.
Viên Lạc nguyên bản nghĩ rằng, sau khi nghe Ân Tịch Ly nói một phen thì sẽ lấy lại được lý trí, bất luận phải vì ai mà lựa chọn, kết cục vẫn phải chọn huynh đệ ruột thịt! Có điều, Viên Lạc không thể lừa gạt được tình cảm của bản thân… hắn mơ hồ không xác định được làm thế nào để chọn lựa, hắn không muốn làm phật ý Viên Liệt dù chỉ một chút, thế nhưng, hắn muốn Tịch Ly.
….
Buổi chiều cùng ngày.
Viên Lạc từ trên lầu trở xuống, dường như đã khôi phục lại bản chất vốn có, miệng cười toe toét.
Hạ Vũ khoanh tay nhìn sang Ân Tịch Ly, “Ai, không ngờ ngươi cũng tìm ra được giải pháp, thật sự có thể khuyên nhủ nhân tâm.”
Thế nhưng Ân Tịch Ly chẳng hề đáp lời.
Hạ Vũ giương mắt nhìn hắn, nhận ra Ân Tịch Ly đang nhìn Viên Lạc đầy ưu tư.
“Làm sao vậy?” Hạ Vũ khó hiểu.
Ân Tịch Ly bừng tỉnh lại, lắc đầu, cười khổ.
“Ai.”
Trong lúc đang nói chuyện, phía sau có ngươi vỗ vào Ân Tịch Ly.
Hắn quay đầu lại, là Tương Vân.
“Ngươi là Ân Tịch Ly sao?” Tương Vân hỏi hắn.
Ân Tịch Ly gật đầu, “Ân.”
“Ta có đọc qua văn chương của ngươi.” Tương Vân nghiêm túc nói, “Ngươi thật thông minh.”
Đời này Ân Tịch Ly đã được nghe rất nhiều lời khen ngợi, nhưng ghét nghe nhất chính là hai từ “thông minh” và “đẹp”, bởi vì trên quan điểm của hắn, “có học thức”, “có năng lực” mới đúng là dùng để khen hắn, còn “thông minh” và “đẹp” đều quy về một chỗ là khen phụ mẫu hắn lắm tiền nhiều của. Có điều một tiếng “thông minh” này từ Tương Vân, chẳng hiểu sao lại đem đến cho Ân Tịch Ly loại tư vị khác, vô cùng dễ chịu.
“Ân…” Ân Tịch Ly cười hỏi, “Thông minh về phương diện nào.”
Tương Vân chỉ im lặng cười, đến cạnh Ân Tịch Ly, chỉ vào Man vương đang bàn luận công phu với Viên Liệt ở phía trước, hỏi, “Thấy hắn thế nào?”
Ân Tịch Ly ngẫm nghĩ một chút, “Muốn ta đoán cho hắn một quẻ sao?”
“Cái đó thì không cần, ta không quá tin vào thuật đoán mệnh.” Tương Vân lắc đầu, “Chỉ muốn hỏi xem ngươi nhận xét thế nào về hắn thôi.”
Ân Tịch Ly cảm thấy buồn cười, “Ngươi đã không tin thuật đoán mệnh mà còn bảo ta xem sao?”
Tương Vân gật đầu, “Ân, đó là bởi vì ngươi thông minh.”
Ân Tịch Ly suy tư, chăm chú quan sát thanh niên nhã nhặn thanh tú ở trước mặt, thoạt nhìn khá thiện lương, một hồi lâu, hắn gật đầu, nói, “Ân, đích xác là có Long phượng chi tư, đế vương chi thái[50].”
Tương Vân tỏ ra rất phấn khởi, gật đầu, “Hảo.”
“Thế nhưng trên đời này người có thần thái đế vương mà không có mệnh số đế vương nhiều lắm a.” Ân Tịch Ly nói, “Ngươi xem Sở bá vương, cũng đâu thể lên làm hoàng đế được, trái lại trường hợp anh hùng đấu tiểu nhân, tiểu nhân thắng anh hùng bại cũng thường thấy a.”
“Điểm đó khỏi lo.” Tương Vân nói, “Nói theo cách của ta thì thà chết trận cùng Sở bá vương[51] chứ không nghĩ đến việc theo Cao tổ[52] hưởng vinh hoa phú quý.”
“Ân!” Ân Tịch Ly gật đầu, “Có chí khí!”
Tương Vân nói một cách ngập ngừng, “Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Ta nghĩ chung quy hắn vẫn còn thiếu thứ gì đó.” Tương Vân nhăn mũi, “So với người kia… Hắn có nhiều khuyết điểm này nọ lắm.” Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào Viên Liệt.
Ân Tịch Ly nắn nắn cằm, nói, “Ân… Nói sao đây, khí phách, dã tâm cơ bản đều chẳng thiếu gì, lẽ nào là một người thích cười còn một người mặt đơ.”
“Ha ha.” Tương Vân nhịn không nổi bật cười, tiếng cười vang to, Man vương ở đằng trước lập tức quay đầu lại nhìn hắn, vừa thấy hắn nói cười với Ân Tịch Ly thì sắc mặt sầm xuống.
Ân Tịch Ly nhướn mày một cái__Ân! Phát ra bá chủ chi tướng rồi kìa!
Lại nhìn qua Tương Vân bên cạnh, Ân Tịch Ly không khỏi cảm khái, thật thú vị a, chắc chắn đến năm sau, đoán chừng kẻ địch lớn nhất của bọn hắn chính là hai người này. Thực sự nếu hai người họ có trở thành kẻ thù, cũng không thể khiến người khác ghét nổi a, kiếp này gặp được địch thủ như thế, cũng xem như là may mắn.
“Đi.” Ân Tịch Ly kéo Tương Vân.
“Đi làm cái gì?” Tương Vân thắc mắc.
“Hai ta uống rượu đi, đừng để ý đến bọn hắn nữa, uống đến khuya luôn!” Ân Tịch Ly phán, tìm chưởng quỹ kêu rượu.
Tương Vân do dự một chút, “Hảo.” Rồi nhiệt tình theo hắn đi mất.
Hạ Vũ ở phía sau lắc đầu, cớ gì hai người này cứ thao thao bất tuyệt vậy, ma ám rồi sao?
Lúc này, Tiêu Lạc ngoài kia đang dỡ dược liệu bọn họ mua được trên đường xuống khỏi xe, thấy Hạ Vũ lắc đầu, liền hỏi, “Sao vậy?”
“Đều mắc phải trọng bệnh cả, nhưng lại không có thuốc chữa!” Hạ Vũ nói một câu độc địa rồi khoanh tay xoay người rời đi.
Khiến cho Tiêu Lạc đứng nguyên một chỗ, mạc danh kỳ diệu[53].
Màn đêm buông xuống, Ân Tịch Ly và Tương Vân đã uống cạn mấy vò rượu, bị Viên Liệt cùng Man vương túm trở ra.
“Cảm tình của hai ngươi hảo lắm a, còn muốn đột nhập vào hoàng cung hay không hả?” Man vương nói một cách hết sức bất mãn.
Ân Tịch Ly nhướn mày, “Ta cũng phải đi luôn a?”
“Đúng vậy.” Viên Liệt nhăn nhó, “Muốn trốn ư?!”
“Nga, không phải như thế, chỉ là ta không có võ công, sẽ làm vướng chân các ngươi.”
“Việc này thì yên chí.” Man vương lắc đầu, “Nam quốc hầu hết toàn nữ nhân, cao thủ không nhiều đâu.”
“Thật sao?” Ân Tịch Ly ngạc nhiên, “Ta cứ tưởng toàn bộ đều lợi hại cả.”
“Tô Mẫn công phu không tệ.” Tương Vân nói, “Đám còn lại thì kém lắm.”
“Công phu của Tô Mẫn tốt lắm sao?” Viên Liệt hơi ngỡ ngàng, vóc người Tô Mân nhỏ gầy, thoạt nhìn không nghĩ đó là một cao thủ.
“Ai nha.” Man vương nhăn mặt lắc đầu với Viên Liệt, “Cam đoan cả đời này ngươi cũng chưa từng thấy qua nữ nhân nào dũng mãnh như vậy a!”
“Các ngươi biết Tô Mẫn?” Ân Tịch Ly hỏi hai người.
“Đương nhiên.” Tương Vân gật đầu, “Dù Nam Man chỉ là một vùng nhỏ nhưng tốt xấu gì thì Man cũng là đại vương của một bộ tộc.”
Ân Tịch Ly nghe xong ngẫm nghĩ đôi chút, đứng tại chỗ loay hoay lục lọi, lấy từ trong người ra bức tranh mới nhất họa lại dung mạo của Tô Mẫn, đưa cho hai người, “Đây có phải là Tô Mẫn không?”
“Đúng vậy.” Tương Vân gật đầu, Man vương cũng gật đầu, “Bức tranh trông rất giống a.”
“Ha hả.” Ân Tịch Ly xoa xoa cằm, cười bí hiểm.
“Làm sao vậy?” Viên Liệt thấy bộ dạng mưu ma chước quỷ của Ân Tịch Ly, lập tức hỏi.
“Ta đang có… kế sách hay!” Ân Tịch Ly cười, “Mặc dù chúng ta có binh mã, song, tốt nhất vẫn là có thể không đánh mà thắng, bắt được hoàng đế giả mạo kia!”
Mọi người đôi mặt nhìn nhau, Viên Liệt cười cười, nói với Ân Tịch Ly, “Vậy cứ xem ngươi bản lĩnh đến đâu, ta thì chỉ muốn giao chiến.”
Ân Tịch Ly cười, cười đến khá phong tình, Viên Liệt hoảng hốt vội vã dời ánh nhìn, lòng nhủ, yêu nghiệt lại muốn ám người rồi!
“Đêm nay không thích hợp để đi hết toàn bộ, cần lưu vài người lại bên ngoài để tiếp ứng.” Viên Liệt lấy lại thần trí, nghiêm mặt nói.
Tất cả mọi người đều tán thành.
Viên Lạc giơ tay, “Võ công của ta kém nhất, ta ở đây chờ tiếp ứng được rồi, phỏng chừng đêm nay lượng cảnh vệ sẽ rất đông đảo.”
Tương Vân nhấc chân mày một cái, tính cách của Viên Lạc này cũng không tồi a.
“Để ta và Tiêu Lạc ở ngoài canh chừng cho các ngươi đi.” Hạ Vũ nói.
“Vậy là chúng ta vào?” Man Vương quay sang Viên Liệt.
Viên Liệt gật đầu, vô thức nhìn Tương Vân.
“Khỏi cần xem.” Man vương cười, “Võ công của Vân còn hảo hơn cả ta.”
Viên Liệt gật đầu, “Đã nhìn ra.”
Man vương nổi giận, Tương Vân ở bên cạnh đạp hắn__Đã bảo ngươi ngốc mà.
An bài cho từng người xong, Viên Liệt hỏi Ân Tịch Ly, “Lần này chúng ta đột nhập vào, cần phải làm những gì?”
“Trước hết là xem Nam vương giả có bộ dạng như thế nào đã.” Ân Tịch Ly cười, “Nhìn qua một cái là được rồi.”
“Không sai.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Đừng để cho ả phát hiện, thời điểm này không nên đả thảo kinh xà, mặt khác…” Ân Tịch Ly nhìn Man vương và Tương Vân, “Bắt đi bốn người.”
“Bốn người?” Cả hai liếc mắt nhìn nhau, “Bốn người nào?”
“Người hầu bên cạnh hoàng đế, càng thân cận càng tốt, hay nhất vẫn là đại cung nữ a, thủ lĩnh thái giám các loại a, hoặc tìm xem có vương công đại thần nào ban đêm đến tìm ả không, rồi bắt đi bốn người.”
“Nam quốc làm gì có thái giám.” Man vương lầm bầm một câu.
Ân Tịch Ly cười xấu xa, “Ngươi cho rằng không có nam nhân trong cung sao?”
“A…” Man vương mở to hai mắt như thể đã nhận phải một cú đả kích cực lớn, nghiêm túc hỏi Tương Vân bên cạnh, “Nữ nhân cũng có thể làm được sao?”
Tương Vân sắp bị hắn khiến cho tức chết, hung hăng đạp hắn, “Sao ngươi cứ như thế hoài vậy!”
Ân Tịch Ly thấy vui, cười mãi không ngừng.
“Bắt bốn người thì không thành vấn đề.” Tương Vẫn vỗ vỗ vào Man vương tuy trông uể oải nhưng kỳ thực lại khỏe đến khó lường, hỏi Ân Tịch Ly, “Chỉ là, bắt về để làm chi?”
“Đã nói ta có chủ ý hay mà.” Ân Tịch Ly tiếp tục thừa nước đục thả câu, mọi người cũng không biết phải làm sao, thôi thì hắn nói cái gì cứ nghe theo cái đó vậy.
Đợi đến khi bóng đêm hoàn toàn bao phủ, trên đường không còn ai qua lại, mọi người mới khởi hành.
Ân Tịch Ly bám vào lưng Viên Liệt, tất cả đều vận y phục dạ hành, căn dặn vài điều với Viên Lạc, rồi lặng lẽ leo tường ra khỏi tửu lâu, hướng thẳng đến hoàng cung Nam quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]