Khang Thuận Phong ở ký túc nghĩ tới nghĩ lui, báo với nhà trường, nhà trường chắc chắn sẽ báo cảnh sát, chuyện này sẽ được giải quyết, một là nói không chừng bị đám xã hội đen tới báo thù, hai là bọn Lưu Bằng chắc chắn sẽ bị xử phạt.
Nếu không báo, thì phải đi chuộc người, vấn đề là không có nhiều tiền như vậy, mà cho dù có nhiều tiên như vậy, đưa oan ức như vậy, rõ ràng là bắt chẹt.
Cuối cùng lại hỏi Lưu Nguyên: “Cậu có thể gom được bao nhiêu tiền?”
Lưu Nguyên nghĩ ngợi rồi nói : “Trong thẻ của mình còn hơn hai nghìn, trên người có ba trăm thôi”.
Khang Thuận Phong nghĩ ngợi lại hỏi Lý Giang Giang bên cạnh: “Lý Giang Giang, trên người cậu có bao nhiêu tiền mặt, có thể cho bọn mình mượn không?”
Lý Giang Giang mặc dù không coi trọng gì mấy người cùng phòng, nhưng vẫn phân rõ chuyện lớn nhỏ, liền sờ trên người, lấy ra hơn năm trăm đồng.
Khang Thuận Phong cảm ơn, cũng không khách sáo, lấy tờ năm trăm đồng, lại móc túi nhỏ trên người mình, bên trong chỉ còn lại hơn tám trăm đồng, liền lấy cả ra chỉ để lại mấy chục đồng tiền lẻ, nói với Lưu Nguyên: “Chỗ này có một nghìn sáu rồi, bọn mình đi thôi, có thể đổi người về thì đổi, nếu không được, đành báo cảnh sát thôi, như vậy thật tội cho bọn Lưu Bằng, mới vào trường đã bị xử phạt rồi”.
Lý Giang Giang vốn không hiểu vì sao Khang Thuận Phong không qua nhà trướng báo lên cảnh sát, nghe Thuận Phong nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-thuat-hung-manh/2034407/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.