Sáng sớm ngày thứ hai, Khang Thuận Phong đã tỉnh dậy.
Thấy Lưu Bằng vẫn còn ngủ thì không gọi hắn, một mình đi ra tìm nơi nào đó vận động chút, sau đó đến ký túc xá lấy điệt đả dược của htt, thấy sắp chín giờ hơn mười giờ rồi, liền mua đồ ăn sáng trở về khách sạn.
Lúc này, Vương Vinh và Lưu Nguyên đã dậy, ngồi bên giường nói chuyện với Lưu Bằng.
Qua một đêm, cái mặt Lưu Bằng đã đỡ sưng hơn, nhưng sắc mặt thì vẫn xám xịt, trông còn sợ hơn. Khang Thuận Phong đưa điểm tâm cho Lưu Nguyên và Vương Vinh nói: “Hai người ăn trước đi, mình đắp thuốc cho Bằng Tử đã”
Trải qua chuyện lần này, quan hệ giữa ba người thân thiết hơn nhiều, hai người cũng không khách khí, liền sang bên cạnh ăn luôn, không tranh ăn thịt ai ăn dưa.
Khang Thuận Phong mở gói thuốc trên tay ra, bôi cho Lưu Bằng, vừa bôi vừa nói: “Ở nơi này không có thân thích, như vậy quay về trường khó ăn khó nói. Thuốc này của mình tuy nhanh lành, nhưng cũng ba bốn ngày cũng mới hoàn toàn hết sưng tấy”
Lưu Bằng còn chưa lên tiếng, Vương Vinh đã nói: “Không cần tìm người quen, mình vốn định thuê phòng bên ngoài, đã nhờ một công ty môi giới, có một phòng nhưng một người ở thì rộng quá, hiện mình thuê vậy, đến lúc mấy người ở, có chuyện gì cũng tiện”
Nói rồi hắn ta cười hì hì.
Lưu Nguyên nói: “Tên cẩu này cười dâm đãng thật, chắc chắc đang nghĩ chuyện gì chẳng mấy hay ho”
Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-thuat-hung-manh/2034404/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.