Khang Thuận Phong không nói gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn mọi người. Dần dần hắn cảm thấy áp lực và cả âm thanh cũng nhỏ dần.
Khang Thuận Phong mỉm cười nói: “Đều là huynh đệ Đường Khẩu hơn nữa lúc này không phải lúc nên tôi không nói nhiều. Bất kỳ người nào nghi ngờ công phu của tôi có thể đứng ra thử một chút”.
Không một ai nói.
Khang Thuận Phong nói: “Vậy coi như mọi người đã phục công phu của tôi, phải không?”
Lúc này Hồ Viên mới gia tay nói: “Tôi tin tưởng lời Thịnh tỷ thế nhưng tôi sợ mọi người vẫn không tin nên tôi sẽ thử một chút”.
Một tràng tiếng cười, ồ vang lên. Dù gì cũng toàn người trẻ tuổi, nhiệt huyết, không sợ chết nên tâm lý không quá coi trọng.
Khang Thuận Phong cười nói: “Tới đây”.
Hồ Viên đi ra từ trong đám đông, cười nói: “Tôi chỉ giúp mọi người nhận biết công phu của anh. Sư phụ, lão nhân gia …” Nói tới đây thì tất cả mọi người đều muốn nghe Hồ Viên nói là hạ thủ lưu tình, bất chợt Hồ Viên đã như mãnh hổ hạ sơn vọt tới, tay vung lên, đầu hữu quyền đã nhằm cằm Khang Thuận Phong đánh tới.
Khi rảnh rỗi Hồ Viên theo Tam Tử học mấy chiêu nhưng không theo lộ số chính thức, đều chỉ là kinh nghiệm lăn lộn đánh nhau mà ra. Loại phương pháp miệng nói thu hút sự chú ý của đối phương nhưng mãnh liệt đánh tới khi đối phương không đề phòng chính là một kinh nghiệm từ đó mà ra.
Nhưng Khang Thuận Phong là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-thuat-hung-manh/2034398/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.