Mã Long uống rượu, hết ly này đến ly khác, hắn uống không phải loại rượu mấy nghìn một chai, mà là loại mười mấy nghìn một chai. Chuyện này hắn đâu cần lo, ắt có các tiểu đệ cung kính chuẩn bị cho hắn.
Hắn cũng không ăn mấy đĩa hoa quả và đồ ăn vặt kia, chỉ từng ngụm rượu nặng đến cháy họng.
Hắn cần nỗi đau này, sự đốt cháy và tan nát này.
“Anh muốn bao nhiêu thằng nhóc, một hay hai? Là ả đang hỏi phải không?”
“Anh nói em cần bao thời gian mới có thể thêm một số không nữa? Là ả đang cười đúng không?”
“Đừng có sờ lung tung, anh sao giống mấy người khác đáng ghét kia vậy? Là ả tức giận đúng không?”
“Ta cắn chết này, ta cắn này, cắn thật này … này, đau không? Là ả lại làm trò đúng không?”
“Đừng tức giận nữa, có được không? Là ả lại cầu xin gì hắn đúng không?”
Ả …, ả …, ả …
Hắn không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chực trào ra.
Mã Long, cái tên tức cười, gọi rồng chẳng phải rồng, mà là một con trùng bi thương!
Thực ta, Mã Kế Vũ mới là tên thật của hắn, hắn là người Thương Châu Hà Bắc, công phu gia truyền, từ nhỏ đã luyện võ công, trong nghề cũng coi như là người ăn vài đấu muối rồi.
Phách quải quyền cũng được gọi là phi quải quyền, là công phu phóng trường kích viễn, dùng sao tử kinh nhi, luyện thành hai cánh tay sẽ như gậy như roi, mang theo khí thế đại khai đại hợp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-thuat-hung-manh/2034378/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.