Một mỹ nhân nhợt nhạt nằm trên chiếc giường sơn mài màu đỏ son.
Khoé môi y loang lổ vết máu, dáng vẻ gầy yếu vùi trong chăn đệm như không xương. Một tay y đặt ở vị trí trái tim, tay còn lại buông thõng trên giường, trên tay còn cầm một cái chén nguyệt quang.
Hoàng đế trẻ tuổi đứng cạnh giường với sắc mặt u ám, cầm chén nguyệt quang lên.
Cách đây không lâu, trong chén này chứa đầy rượu độc, người khoẻ mạnh uống vào cũng không trụ được bao lâu, huống chi là thị quân thân thể hư nhược từ trước.
Hoàng đế ban chén rượu này, nhìn thị quân từ hoảng sợ xin tha đến cuối cùng lặng im không còn phát ra tiếng động.
Nhưng hiện tại...
Vẻ mặt hoàng đế âm tình bất định. Hắn buông chén rượu, tay vuốt ve phần ngực của người nằm trên giường.
Lồng ngực lẽ ra phải yên tĩnh truyền đến nhịp đập mỗi lúc một mạnh.
Thịch, thịch, thịch.
Tiếng tim đập từ chậm thành nhanh, từ uể oải trở nên hỗn loạn.
Thị quân vừa bị ban cho một ly rượu độc sau khi phản bội, sống lại trước mắt hoàng đế.
Cùng lúc đó, Tạ Hoài An bị kéo vào thân xác này.
Tạ Hoài An: "?"
Tạ Hoài An chậm chạp hoạt động đầu óc. Sau khi nuốt xuống một hơi, y bay lên phía trên, lại đột nhiên bị một lực túm lấy, ngã xuống, suy nghĩ vẫn chưa minh mẩn lắm.
Các giác quan dần dần khôi phục, y ngửi được mùi máu tươi dày đặc, sờ vào đệm chăn mềm mại dưới thân.
Có ai đó đặt một ngón tay trên trái tim y, lặng lẽ mà kiên nhẫn cảm nhận nhịp đập ở đó.
Đầu óc Tạ Hoài An càng thêm đông cứng.
Ký ức của y trống rỗng, ngoài tên mình thì cái gì cũng không nhớ được, song trực giác và bản năng vẫn còn.
Y nhanh chóng nhớ ra bản thân sợ nhất là sự kiện huyền bí và ma quỷ.
Hiện tại một lúc có cả hai. Y dường như đang ở một hiện trường khủng bố nào đó, chết rồi biến thành quỷ, lại còn có ý thức.
Y có nên sợ hãi chính bản thân mình không? Tạ Hoài An rơi vào trầm tư.
Y bất động, bàn tay để trên ngực y cũng bất động.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chủ nhân của bàn tay đã hết kiên nhẫn, hai tay vươn lên, nhẹ nhàng ấn vào động mạch cảnh của Tạ Hoài An.
"Thị quân, ngủ ngon không?"
Bên cạnh Tạ Hoài An vang lên tiếng thăm hỏi dịu dàng, cứ như một vị trượng phu tri kỷ săn sóc ái nhân vừa mới tỉnh ngủ của mình.
Nhưng bàn tay bóp cổ y càng ngày càng chặt.
Tạ Hoài An mở bừng mí mắt nặng trĩu.
Lọt vào trong tầm mắt là một bức màn màu máu. Y đang nằm trên một chiếc giường chạm khắc tinh xảo, bên cạnh là một thiếu niên mặc đồ đen.
Người này ước chừng mười tám, mười chín tuổi, thoạt nhìn giống thiếu niên, nhìn kỹ lại thấy đường nét trưởng thành trên mặt.
Gương mặt thiếu niên u sầu mà tuấn mỹ, dưới hàng mi dày là đôi mắt xanh lục kỳ dị. Dưới ánh nến, ánh mắt của hắn trong suốt, quỷ quyệt, khiến lòng người sợ hãi.
"Khụ, khụ khụ". Cổ họng Tạ Hoài An đau, không thể phát ra âm thanh.
Y nở một nụ cười lịch sự với người kia, lặng lẽ co mình trên chiếc gối sứ lạnh ngắt.
"Vẫn đang chờ tin tức, ngủ không ngon sao? Trẫm đã nói với ngươi, người ngươi chờ ở ngay trên mặt đất." Thiếu niên duỗi tay nâng Tạ Hoài An dậy.
Tự xưng trẫm... Đây là một vị hoàng đế. Ký ức Tạ Hoài An bị kích thích, chợt nhớ ra một chút thường thức.
Y nhìn xuống mặt đất một cái, mặt nhăn nhó, dạ dày sông cuộn biển gầm.
Trên tấm thảm dệt bằng chỉ vàng là một cái rương thếp vàng bạc, khảm lam ngọc và mã não.
Trong rương đựng một cái đầu người hư thối.
"Hiện tại không quen biết, thị quân quả nhiên là quý nhân hay quên chuyện." Hoàng đế bình đạm mà nói, nói xong thanh âm lại trầm xuống.
Không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng nến lách tách, Tạ Hoài An không khỏi mở to mi mắt.
Hoàng đế dùng nhíp gắp một đoạn đai lưng giơ lên trước mắt y.
Hoàng đế hẳn là người luyện võ, tay giơ giữa không trung mà vẫn vững vàng, bất động. Tay hắn đeo một cái bao tay lụa kín mít, phảng phất chạm vào đai lưng liền cảm thấy dơ không chịu nổi.
Tạ Hoài An khó hiểu nhìn hoàng đế, sau nhìn lại đai lưng, phát hiện đai lưng đã bị lộn ngược, bên trong lớp chất liệu thêu hoa văn phượng hoàng có viết mấy chữ nhỏ.
Đây là một phong mật thư nhiễm huyết.
"Thế nào, thị quân còn chuyện gì muốn nói cho trẫm? Hay là chén rượu độc này chưa đủ, ngươi muốn thử uống lần nữa?"
Hoàng đế cầm chén nguyệt quang trên giường, bẻ ngón tay Tạ Hoài An ra, nhét vào tay y.
Tạ Hoài An cúi đầu, phát hiện chính mình mặc một thân bạch y, tóc đen rối tung, trên ngực rải rác từng mảng vết máu lớn.
Nhịp tim của y càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hô hấp khó khăn, tựa hồ có thể nhắm mắt ngủ ba ngày hai đêm.
Y có một suy đoán.
Nghi vấn của hoàng đế về cái chết của một sứ giả, một lá thư phản bội và một ly rượu độc. Y là người của đế vương, có phản tâm nên bị ban cho một ly rượu độc.
Tiểu Hoàng đế kỳ thật là đang hỏi tiểu tử ngươi sao lại thế này, làm thế nào chết đi sống lại?
"Hiểu lầm... Đều là hiểu lầm, đầu thai không đúng chỗ."
Tạ Hoài An cố hết sức phát ra một hơi thở yếu ớt, há miệng ra, máu tích tụ trong miệng từ khóe môi chảy ra.
A, tanh quá, tởm quá.
Mặt của Tạ Hoài An ngay lập tức nhăn lại thành một đoàn, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh. Sau một hồi giật giật, ý thức của Tạ Hoài An rơi vào một khoảng không gian tối đen như mực.
"Thân ái!" Cùng với giai điệu du dương, một thanh âm máy móc thân thiết hô to, "Bổn hệ thống là hệ thống bồi dưỡng thần côn, có thể giúp ngài đạt tới đỉnh cao nhân sinh!"
"Cái gì, giấc mộng này còn chưa kết thúc."
Tạ Hoài An thấy hắn còn mặc bộ quần áo trắng dính máu, khóe miệng nhếch thành một đường thẳng.
"Ta chân thành hy vọng ngươi có thể dùng lực lượng của hệ thống thay đổi triều Cảnh..."
Theo âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, một hộp thoại nhấp nháy xuất hiện trong không gian tối đen, hiển thị các từ mà hệ thống nói.
"Bổn hệ thống là phiên bản nâng cấp của hệ thống sau khi thay đổi, chức năng phong phú, không lừa già dối trẻ, là chỗ dựa trung thành và vững chắc của ngài."
"Sử dụng tốt bổn hệ thống, ngài có thể trở thành xứng danh chân chính tiên nhân, cứu vớt vương triều chìm trong hắc ám. Tên tuổi của ngài sẽ được vô số người ca ngợi, sẽ được ghi tạc trên bia đá, ghi vào trong sách sử, vang danh muôn đời..."
"Được, dừng, ta cái gì cũng không nghe, không nhớ, ngươi có thể lui xuống." Tạ Hoài An bịt kín lỗ tai.
Hệ thống đơ nửa giây, không ngờ ký chủ được tuyển chọn kỹ càng lại vô lễ như vậy.
"Thông tin sắp tràn vào ý thức của ngài, trừ khi ngài gặp phải biến cố lớn, nếu không ngài sẽ không quên nó."
"Chờ đã, ta đã nói là ta không muốn nghe mà." Ý thức của Tạ Hoài An đột nhiên bị nhét vào một đống nội dung phức tạp.
Vô số hình ảnh và chú thích khắc sâu vào tâm trí y, buộc y phải tìm hiểu thế giới.
Hệ thống nói hắn xuyên qua, đây là một thế giới bị lệch khỏi quỹ đạo, hiện tại độ lệch giá trị là 145622453,87.
Cái gọi là sai lệch chính là chỉ sự phát triển theo quỹ đạo lịch sử ban đầu, trải qua mấy đời, triều Cảnh đáng lẽ phải mở ra một thời đại thái bình thịnh trị, nhưng lại sụp đổ thành một mớ hỗn độn.
Một thái giám lẽ ra vô danh lại trở thành thiên sư cao thủ, một hoàng đế đáng lẽ phải tạo nên một thế giới thịnh vượng lại trở thành con rối.
Triều đình bán quan bán tước, khoa cử chỉ tồn tại trên danh nghĩa, người nối tiếp người đến ám sát, tất cả đều chết dưới bàn tay nhẹ nhàng giơ lên của thiên sư.
Hệ thống muốn giảm giá trị sai lệch và đẩy triều Cảnh trở lại con đường thịnh vượng, vì vậy nó đã chọn Tạ Hoài An.
Tạ Hoài An xuyên thành Tạ Hoan, một nam thiếp.
Tạ Hoan có một khuôn mặt xinh đẹp, băng cơ ngọc cốt, cơ thể mỏng manh gió thổi liền bay. Y thụ phong lục phẩm thị quân, phẩm cấp tuy thấp nhưng là chủ nhân duy nhất trong hậu cung của hoàng đế.
Theo truyền thuyết, Hoàng đế Hồng Diệu là Thiên Sát Cô Tinh.
Hồng Diệu lên ngôi khi còn trẻ, sở thích quái lạ, trời sinh chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác. Hắn không thu nạp một đám Thánh tử Thánh nữ như Thiên sư, càng không thích chơi bời tửu sắc như phụ thân mất sớm - Vĩnh Thọ đế, cả ngày chỉ ở trong điện tước đầu gỗ, nuôi một đám thợ mộc, hoạ sư định kỳ tiến cung biểu diễn.
Hắn kính thiên sư một tiếng "phụ thân", là người có thể tiếp cận người quyền lực nhất trên thế giới. Vô số cường hào thế tộc hỏi thăm sở thích của hắn, muốn đưa người vào hậu cung lấy lòng Thiên sư. Đột nhiên, có một hôm hoàng đế tự mình nghĩ thông suốt.
Hoàng đế ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy liền đi bái kiến thiên sư, nói muốn tìm mỹ nhân họ Tạ trong mộng. Thiên sư thay mặt hạ chiếu, tẩm cung của hoàng đế chất đầy bức hoạ, hoàng đế liếc mắt một cái nhìn trúng Tạ mỹ nhân. Từ đó, tình yêu vô bờ bến, không thể để vào mắt ai khác.
"Không phải... Vị hoàng đế này chính là người vừa rồi sao?" Tạ Hoài An suy nghĩ một chút, lại thu được càng nhiều tin tức trong từ hình ảnh vỡ nát.
Lời đồn đại trên phố có đúng có sai, Hoàng đế Hồng Diệu bề ngoài sa vào mỹ nhân hương, thực chất lại che giấu tham vọng của mình rất kỹ. Hắn tích cóp thế lực, xem trọng Tạ thị quân, để cho mọi người biết rằng hậu cung của hắn đã có tiên nhân trong mộng.
Tạ thị quân sinh ra có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dốt đặc cán mai, hời hợt, vào cung chưa được ba năm, tiếng tăm khó hầu hạ đã lan truyền cả trong lẫn ngoài. Sau một thời gian dài, y bất mãn vì hoàng đế chưa bao giờ chạm vào mình, ý đồ leo lên người thiên sư.
Kết quả là giữa chừng xảy ra chuyện, mật thư do nam thiếp chuẩn bị kỹ càng chưa kịp gửi ra ngoài, người viết thư thay hắn, truyền tin, người làm trung gian tới lui cấu kết, tất cả những người có liên quan đều bị Hồng Diệu im hơi lặng tiếng chém đầu.
Tạ thị quân, người đang chờ đợi tin tức ở thâm cung, nghênh đón ly rượu độc của Hồng Diệu. Sau đó, hệ thống đưa Tạ Hoài An vừa mới chết vào.
"Thân ái, chuyện là như vậy!" Hệ thống sảng khoái nói, "Phía trên là tin tức thế giới cung cấp cho ngài, hoan nghênh ngài tự mình tìm hiểu thêm nội dung."
"Triều Cảnh đã đi lệch quỹ đạo, vì vậy bổn hệ thống mới xuất hiện. Hệ thống khuyến khích ngài dùng thân phận thần côn trở thành hiền thần. Ngài chỉ có một nhiệm vụ, xây dựng triều Cảnh để giảm giá trị sai lệch của thế giới. Ngài có thể tự làm hoặc ảnh hưởng đến người khác. Không có giới hạn thời gian và không có hình phạt nào cho sự thất bại, làm cho đến chết mới thôi."
"Dựa theo thân phận của ngài hiện tại, hệ thống đề nghị ngài lập tức từ chức phi tần, thể hiện ra phong thái của thần côn. Chinh phục hoàng đế, lật đổ thiên sư, trở thành đại thần được vạn người khen ngợi!"
"Giới thiệu tân thủ kết thúc, hiện tại xin giơ tay thuận, ký tên vào khung hệ thống này làm kỷ niệm!"
Dòng chữ trong hộp thoại của hệ thống đã biến mất, chỉ còn lại khung viền lấp lánh sáng lên.
Tạ Hoài An đứng tại chỗ ôm ngực.
"Thân ái?" Khung hệ thống nhấp nháy mấy lần.
"Không—muốn." Tạ Hoài An kéo dài giọng nói.
Sau khi bị hoàng đế hù doạ và bị hệ thống cưỡng chế nhét vào thông tin, suy nghĩ của Tạ Hoài An không còn cứng nhắc và chậm chạp như khi y vừa mới sống lại.
Y phát hiện không gian đen tối này giống như một giấc mơ, và y có thể biến thành bất cứ thứ gì mình muốn.
Tâm tuỳ ý động, Tạ Hoài An biến thành một quả cầu ánh sáng lấp lánh bay tán loạn trong không gian tối đen như mực, vẽ ra những dấu thập lớn xung quanh hộp thoại của hệ thống.
"Không muốn làm! Không muốn làm! Không muốn làm!"
Tạ Hoài An không phải là người nói nhiều, nhưng sau khi biến thành một quả cầu ánh sáng, nói chuyện không tốn sức lắm, lời nói cất giữ trong lòng đã lâu đều tuôn ra.
"Ta muốn nghỉ ngơi, không muốn nghe bất cứ nhiệm vụ gì, hệ thống phải không, để cho người ta sống yên ổn hai ngày đi. À, không đúng, ta đã chết rồi."
Quả cầu Tạ Hoài An dừng một chút: "Nếu ta đã chết, hãy để ta bình yên mà đi đi. Tuy là ta luôn cảm thấy rằng có việc gì đó chưa làm xong..."
"Ta thật sự rất mệt mỏi, không biết tại sao nghe nói phải làm việc liền cảm thấy mệt mỏi. Kiếp trước chắc chắn là ta bị ép phải vừa để cái bát lên đầu không được làm đổ nước, vừa làm trâu làm ngựa ba trăm sáu mươi lăm ngày không được ngủ."
Quả cầu Tạ Hoài An uể oải nảy lên hai cái: "Hệ thống lạnh lùng, áp bức người chết làm việc sẽ bị sét đánh."
"Còn có cái gì nam phi, ngươi nói cho ta biết hiện tại ta là ai, tại sao không nói cho ta biết trước kia ta lại là ai... Ta cảm thấy ta hẳn là rất đẹp trai."
Quả cầu Tạ Hoài An duỗi thân kéo dài, biến thành một thiếu niên tóc đen mắt đen trong bộ lễ phục.
"Lạ thật, hình như không thích hợp lắm." Y nhìn nhìn chính mình, lại biến thành một thanh niên mặc bạch y phiêu dật.
"Như này lại càng không đúng, đây không phải là cổ trang sao?"
Bạch y thanh niên vung tay áo, biến trở về quả cầu ánh sáng mờ mịt hơn rất nhiều: "Đây không phải là loại kích thích bệnh nhân mất trí nhớ nên chịu đựng..."
Quả cầu Tạ Hoài An từ một quả bóng cao su biến thành kích thước của một viên bi, nhảy đến trước hộp thoại của hệ thống. Y lăn lộn một vòng trong mộng mà mộng vẫn chưa tan, dần dần tiếp nhận hiện thực.
"Ừm... Sống vẫn luôn tốt hơn là chết. Bất kể ngươi là cái gì, ta vẫn cảm kích ngươi mang ta trở về, cám ơn ngươi."
"Chỉ là nhiệm vụ này quá khó khăn, chúng ta cứ mặc sức mà làm đi? Lỡ mở mắt ra liền biến thành một vật trang trí đẫm máu trong hộp, chao ôi, chứng cứ thuyết phục, lại thêm tội danh xác chết vùng dậy, thần côn vô dụng, thần tiên cũng không cứu được."
Hệ thống: "..."
"Thân ái, ngài xong chưa? Ngài thông qua du hành thời gian sống lại sẽ cảm nhận được trống rỗng trí nhớ. Chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ giảm bớt giá trị sai lệch của thế giới, hệ thống có thể trích ra năng lượng giúp ngài chữa thương!"
Tốc độ nói của hệ thống so với trước đây nhanh hơn một chút, văn tự ở hộp thoại vừa biến mất trên hộp thoại đã lập tức xuất hiện câu tiếp theo, không cho Tạ Hoài An bất kỳ cơ hội nào để nói.
"Mặc dù giá trị sai lệch cao, nhưng nó sẽ luôn giảm xuống từng chút một. Sau khi giảm xuống, hệ thống có thể được nâng cấp và tải các gói chức năng mới. Nghĩ không bằng hành động, ngài còn không mau bắt đầu kiếp sống thần côn tràn ngập kỳ tích?"
"Sau đây sẽ mở chức năng tân thủ cho ngài, từ ngày hôm nay, mỗi buổi tối đúng giờ không gặp không về."
"Xin lưu ý rằng chức năng tân thủ được phát sóng dưới hình thức dễ hiểu và sẽ có những cách diễn đạt vượt quá thời đại hiện tại. Xin hãy cẩn thận và sử dụng chúng một cách hợp lý."
Sau khi hệ thống nói xong, ba ký tự lớn màu vàng xuất hiện và trực tiếp lấy tên của Tạ Hoài An viết lên trên hộp thoại.
"Này!" Tạ Hoài An tung quả cầu lên cao ba thước, "Giả mạo chữ ký cũng vô dụng..."
Tạ Hoài An nửa chừng ngừng nói.
Không gian tối đen như mực sáng rực lên, một tia sáng trắng lóe lên, trước mắt hiện ra hình ảnh rõ ràng.
Có những bức hoạ núi sông thu nhỏ, có bản đồ đám mây thay đổi liên tục.
Tại sao chức năng này lại quen thuộc như vậy?
Khi Tạ Hoài An đang ngẩn người, lời mở đầu vang lên: "Chào buổi tối, hãy xem dự báo thời tiết buổi tối của triều Cảnh. Dự báo này là do hệ thống bồi dưỡng thần côn kính tặng, để biết trước thời tiết. Từ đêm nay đến sáng mai, phía đông đường Hoài Nam, phía Bắc đường Kinh Tây, Huỳnh Châu, Liêu Châu, Càn Châu, Hoài Châu và một số khu vực sẽ có..."
Bản đồ đám mây di chuyển từ đôi mắt của Tạ Hoài An đến dưới chân y rồi tiếp tục phóng to theo nội dung của chương trình đang phát sóng.
Gió mây cuồn cuộn, núi non trải dài, đồng bằng rộng lớn, sông ngòi chằng chịt trước mặt Tạ Hoài An.
Tạ Hoài An ngẩn ngơ một lúc, chăm chú nhìn vào đại địa rộng lớn.
Có một khoảnh khắc, y cảm tưởng mình chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể thay đổi tình hình, giống như một vị tiên.