Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
“Tiểu Đào Hồng có biết gia muốn thao ai nhất sao?” Vương Hồ Tử đột nhiên hỏi. “Ai nha?” “Gia muốn thao nhất là Cửu cô nương ở cửa hàng vải lụa, gia nhìn thấy nàng ấy liền phát hỏa, chỉ muốn xông lên đẩy ngã nàng, lột xiêm y nàng, dùng cây gậy lớn hung hăng chọc nàng, chọc vỡ tiểu nộn huyệt của nàng.” Vương Hồ Tử là cố ý, cố ý nói cho Cửu cô nương nghe. Cửu cô nương nghe Vương Hồ Tử nói, đầu tiên là khẩn trương, sau lại hưng phấn, trong lòng không ngăn được nghĩ, nếu hắn biết người trong lòng ngực chính là Cửu cô nương vẫn tâm tâm niệm niệm thì sẽ như thế nào? Nàng nghĩ, nếu hắn biết, nhất định sẽ hung hăng mà thao hỏng nàng, Cửu cô nương chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó đã ngăn không được kẹp chân. Mới vừa đi đến đầu ngõ, hai người liền nhịn không được hôn làm một đoàn, đầu lưỡi cùng đầu lưỡi dây dưa một trận. Vương Hồ Tử bóp ngực nàng không ngừng xoa nắn, Vương Hồ Tử tiếp tục nói: “Vú Tiểu Đào Hồng nhưng thật ra so với Cửu cô nương lớn nhỏ không khác lắm.” Cửu cô nương sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Sao chàng biết?” “Đương nhiên là gia tự tay sờ soạng, gia còn ăn nữa, tựa như thế này.” Vương Hồ Tử nói, làm mẫu cho nàng xem, há mồm ngậm lấy một viên núm vú, không ngừng dùng đầu lưỡi để liếm láp, mút đến ra tiếng. “Lần đó gia không chỉ có ăn ngực, còn sờ huyệt, sờ đến huyệt nàng âsy cũng ướt đẫm giống như nàng.” Vương Hồ Tử nói, mở lưng quần, thả đại gia hỏa ra, ở cửa huyệt ướt đẫm cọ xát lên. “Lần đó chỉ thiếu một chút như vậy, cây gậy lớn của gia đã chọc vào rồi.” Vương Hồ Tử nói, vốn dĩ đang cọ xát nộn huyệt, cây gậy lớn đột nhiên chọc vào. Phá thân đau đớn làm Cửu cô nương nháy mắt khóc lên. “Tiểu Đào Hồng huyệt hôm nay sao lại chặt như thế, giống như xử nữ, đã bao lâu không ăn côn thịt lớn sao?” Cửu cô nương chịu khổ mà không nói nên lời, hiện giờ nàng cũng không phải là Cửu cô nương, là tiểu Đào Hồng nha, tay chụp đánh bả vai hắn chậm rãi ngừng lại, vào cũng đã vào, giờ rút ra cũng không còn kịp nữa. Vương Hồ Tử thấy nàng không phản kháng, càng ra sức mà thao làm, một chút một chút đâm ở hoa tâm nàng, không đến mấy lần đã làm nàng sảng lên. Cửu cô nương cả người treo ở trên người hắn, bị hắn ôm từ trên xuống dưới vuốt ve cây gậy lớn, thứ này cắm vào có thể cho cảm giác thoải mái hơn nhiều so với ngón tay làm ra, một chút một chút đâm ở tận cùng bên trong, bên trong bị căng đến tràn đầy. Rốt cuộc vẫn còn non nớt, thực mẫn cảm, Vương Hồ Tử không phí bao nhiều sức lực đã đưa nàng lên cao trào, bên trong vừa co rút lại vừa phun nước, giảo đến Vương Hồ Tử phải hút khí lạnh, lại bất chấp thương hương tiếc ngọc, ấn nàng ở trên tường dốc hết sức thao tiếp. Cửu cô nương lại một lần cao trào, Vương Hồ Tử liền không giữ được, kịch liệt thọc vào rút ra vài cái, liền bắn tinh dịch nồng đậm vào sâu trong cơ thể nàng. Cửu cô nương vô lực nằm liệt trên mặt đất, giữa hai chân chảy ra thật nhiều thể dịch đỏ đỏ trắng trắng, một đôi bàn tay to tách chân nàng ra, lại cắm vào. Cửu cô nương còn tưởng rằng là Vương Hồ Tử, nào biết đâu đã thay đổi thành Lưu Kỳ. Vừa mới một hồi kịch liệt tính sự làm Cửu cô nương kiệt lực, không còn sức lực nhúc nhích, chỉ tùy ý người sau lưng thọc vào rút ra. Sắc trời không còn sớm, Lưu Kỳ không dám ở lâu, qua loa mà tới một pháo liền trốn vào trong bóng tối. Vương Hồ Tử lung tung mặc quần áo cho Cửu cô nương, đút cho nàng viên dược, lúc này mới bế nàng lên, vừa đi vừa nói: “Tiểu Đào Hồng, gia đưa nàng về nhà.” Cửu cô nương nào dám để hắn đưa, vội giãy giụa nói: “Không cần, ta tự mình về là được.” Vương Hồ Tử liền thuận thế buông nàng, nói: “Nếu như thế, vậy gia đi trước.” Cửu cô nương chờ hắn đi xa, lúc này mới run rẩy sửa sang lại xiêm y, khập khiễng trở về nhà. Xong việc Cửu cô nương hối hận, nhưng tâm lý lại nhịn không được chờ mong lần sau Vương Hồ Tử uống say. Làm thành chuyện xấu, Vương Hồ Tử và Lưu Kỳ cùng chạy tới kĩ viện uống rượu suốt đêm, lúc này mới tan. Vương Hồ Tử xem như lại hoàn thành một cọc tâm nguyện, ngày thứ hai cố ý đi cửa hàng vải lụa chuyển động một phen, nhìn thấy Cửu cô nương mặt trong trắng lộ hồng, liền biết tối hôm qua được dễ chịu không tồi. Cửu cô nương ánh mắt trốn tránh không dám nhìn hắn, Vương Hồ Tử trong lòng đắc ý, cố ý ở trước mặt nàng nắm thật chặt lưng quần, hiện ra hình dạng đại gia hỏa. Cửu cô nương chỉ làm như không thấy, xoay người vào phòng. Lưu Kỳ lại không có hứng thú hay ho như hắn, nằm ở khách điếm ngủ một ngày, tỉnh lại lay lay ngón tay tính tính ngày, quốc sư cũng nên trở lại rồi. Lưu Kỳ bò dậy đi gõ cửa phòng Thu Nhuyễn Nhuyễn, Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không mở cửa, chỉ cao giọng hỏi: “Người nào?” “Phu nhân, là ta, Lưu Kỳ.” “A, có việc gì?” Lưu Kỳ sờ sờ cái mũi, nói: “Không có gì, ta thấy mấy ngày nay ngài không bước ra khỏi cửa phòng, cố ý tới hỏi một chút.” “Ta không có việc gì, ngươi đừng lo.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nói xong liền ngậm miệng. Lưu Kỳ cũng không tìm thấy lời để tiếp tục nói, liền xoay người xuống lầu, chưởng quầy đang tính toán sổ sách, Lưu Kỳ thò lại gần xem, nhìn trong chốc lát lại không thấy thú vị, đi bộ về hậu viện khách điếm. Chưởng quầy phu nhân đang ở hậu viện cho lừa ăn, xiêm y không quá vừa người siết đến một đôi vú trước ngực thấy được thực rõ ràng. Lưu Kỳ chỉ làm như không thấy, đứng xa xa mà hỏi thăm một tiếng, ở trong miệng Vương Hồ Tử, Lưu Kỳ cũng từng nghe về chưởng quầy phu nhân, là một người không an phận, trước kia cũng là nhân tình của Vương Hồ Tử. Chuyện Vương Hồ Tử đó nháo ra nàng ấy còn nói ngược, nói là Vương Hồ Tử cưỡng bách, chưởng quầy là người thành thật, cam nguyện nhận lấy cái nón xanh này, đây cũng là lí do vì sao lúc ấy Vương Hồ Tử biến thành bò bị đặt ở nơi này. Lưu Kỳ không muốn đi trêu chọc nàng ta, rốt cuộc hiện ở khách điếm, công nhiên thông đồng chưởng quầy phu nhân thì không tốt lắm, bị quốc sư biết thì hắn thật không có trái ngon mà ăn, cho nên từ lúc đầu hắn đã không tiếp tao hóa này. Chưởng quầy phu nhân vừa thấy hắn, liền xoắn mông đi tới, Lưu Kỳ theo bản năng lui lại. “Lưu lang quân xem thế nào, chính là đói bụng, nô gia phía dưới cho ngài ăn.” Lưu Kỳ nghe xong mày nhảy dựng, chưởng quầy phu nhân này mặt mũi lại rất có thâm ý. “Đa tạ hảo ý của phu nhân, ta còn chưa đói bụng, chờ lát nữa ăn cơm chiều, một lần ăn luôn là được.” Lưu Kỳ từ chối. “Lưu lang quân rốt cuộc là người trẻ tuổi, hôm qua ở kĩ viện uống rượu cả đêm, hôm nay ngủ cả ngày, lại vẫn không đói bụng, thân thể cũng thật tốt.” Chưởng quầy phu nhân che miệng cười nói, lại nhích tới gần bên Lưu Kỳ, một đôi ngực lớn sắp đụng tới cánh tay Lưu Kỳ. Lưu Kỳ ha hả cười cười, hỏi: “Phu nhân sao biết hôm qua ta ở nơi nào uống rượu?” “Chuyện này sao mà không biết, mùi vị son phấn trên người Lưu lang quân, vừa vào cửa nô gia đã ngửi thấy rồi, thế nào? Cô nương kĩ viện có thoải mái? Có hầu hạ tốt công tử?” Chưởng quầy phu nhân vừa hỏi, vừa cách xiêm y bắt được gậy gộc của Lưu Kỳ. Đã như vậy, Lưu Kỳ còn không động thủ, làm sao còn là nam nhân, nhìn bốn bề vắng lặng, cười nói: “Ta nhìn mấy ngày rồi, trên trấn này có thể nói phu nhân có đôi vú lớn nhất.” Lưu Kỳ nói, cũng không yếu thế, tay tập kích lên ngực cao ngất của nàng, bóp lấy. “Phu nhân là cố ý mặc xiêm y nho nhỏ thít chặt ra một đôi ngực lớn tới câu dẫn ta a?” “Nô gia đã câu dẫn công tử bao nhiêu ngày, công tử lại đối với nô gia làm như không thấy, thật thương tâm nô gia.” “Vậy sao, khó mà chịu được, vậy bản công tử tới xoa xoa vết thương tâm cho phu nhân.” Lưu Kỳ nói, tay sờ vào xiêm y chưởng quầy phu nhân, bóp một cái núm vú vuốt ve. Hai người đúng là lúc lau súng cướp cò, vừa lúc bị Thu Nhuyễn Nhuyễn mở cửa sổ thông khí vừa vặn bắt gặp, Thu Nhuyễn Nhuyễn đã sớm thấy bộ dáng Lưu Kỳ lang thang, đối với việc này 111 thấy nhiều không trách, còn chưởng quầy phu nhân, người sáng suốt đều nhìn ra được nàng ta là người không an phận. Thu Nhuyễn Nhuyễn bình tĩnh đóng cửa sổ, tiếng cửa sổ đóng làm bừng tỉnh một đôi dã uyên ương dưới lầu, hai người vội buông tay ra, chưởng quầy phu nhân vứt cái mị nhãn với Lưu Kỳ, nói: “Oan gia, hôm nay ngủ cũng đừng khóa cửa.” Nói xong liền lắc mông đi rồi. Lưu Kỳ đã lâu mới hồi vị, hiểu rõ những lời này có ý tứ gì, có lẽ nàng ta đã lặng lẽ tới vài lần, vì hắn ngủ khóa cửa mới không được việc! Lưu Kỳ không khỏi đắc chí, mị lực lớn thật không có biện pháp a!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau