“Vậy cũng quá ác độc đi!” Lưu Kỳ vốn tưởng rằng mình ở kinh thành làm
trời làm đất đã là ác nhân khó lường, không nghĩ tới sơn ngoại hữu sơn,
nhân ngoại hữu nhân, quả thực đúng như câu quốc sư nói lúc trước kia,
nhân tâm so với quỷ quái càng đáng sợ.
Mạc Ly không nói chuyện, gỡ xuống màn thầu đã nướng xong, bẻ một nửa
đưa cho tiểu tức phụ.
Loại chuyện này Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe qua không ít, đây cũng không
cảm thấy có cái gì, cũng là vì biết thế này mà hiểu rõ thế gian hiểm ác. Vốn
dĩ đối đãi một ít chó chó mèo mèo đều có thể ác độc như vậy, huống chi là
nàng thân thể thuần âm ngàn năm một thuở. Cho nên lúc trước nàng mới
không ôm hy vọng gì đối với cuộc sống sau khi rời khỏi Mạc Ly.
Lưu Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Quốc sư người lợi hại như thế, vậy
có từng gặp phải chuyện khó giải quyết?”
“Đương nhiên là có.”
Hắn nói lời này làm Thu Nhuyễn Nhuyễn chột dạ một trận, nhờ phúc thân
thể nàng thuần âm, mấy năm qua như thế, phụ thân và Mạc Ly nhưng
không thiếu được hao tâm tốn sức. Mạc Ly hiện tại có thể lợi hại như vậy,
cũng không tránh khỏi bị tra tấn suốt mấy năm.
Chỉ nói trên người hắn khắc đầy kinh văn là làm ra thế nào, nếu không thì
chỉ dựa vào thân thể
thuần dương, sao lại làm tà vật kiêng kị như thế.
Lúc ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-sung-the-thanh-nghien/2542758/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.