Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
“Thần phật đều không như thế, cũng không liên quan đến âm phủ, đó chính là tinh quái quấy phá, tinh quái mang thù kiểu này không nhiều lắm, nếu ở phía nam, khả năng lớn nhất có thể là xà tinh.” “Thật là…” Lưu Kỳ đang muốn hỏi giải như thế nào thì bị người khác cắt ngang, một nam nhân xông lên quỳ xuống dập đầu vang dội mấy cái, dính một thân nước bùn, Lưu Kỳ vội kéo ngựa ngừng lại. “Tiên sinh là cao nhân, còn thỉnh tiên sinh cứu ta.” Mạc Ly giao Kim Triều cho tiểu tức phụ, xuống xe nâng người nọ dậy, bảo Lưu Kỳ tiếp tục đi, hắn lại không lên xe ngựa, cùng người nọ đi một đường, nghe hắn nói chuyện cụ thể trải qua. Nam nhân này gọi làm Trương Phương Thành, là một người nông hộ ở thôn Thuật Hà, ngày đó hắn đi nhà muội muội thôn bên cạnh uống rượu mừng cháu trai nhỏ trăm ngày. Lúc trở về trời đã tối, nhìn sắc trời không còn sớm, không yên tâm tiểu nương tử tuổi trẻ mỹ mạo ở nhà một mình, chọn đường nhỏ trở về. Trên đường có mấy cái mồ hoang vô chủ, ngày thường không có ai đi, cỏ hoang rất nhiều, hôm nay Trương Phương Thành dám đi con đường này, cũng là vì có sức rượu, lá gan lớn lên. Uống rượu nhiều, dễ mắc tiểu, hắn mới đi không bao lâu, liền cảm thấy buồn, không nghĩ nhiều, cởi lưng quần ở ven đường khoan khoái một phen, sau đó lại tiếp tục lên đường về nhà. Khi hắn về đến nhà, cô nàng nhà hắn đã ngủ, thời tiết nóng, nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ, nằm ởtrên giường không đắp chăn, nhìn thật câu nhân, hắn nhào lên lăn lộn một trận, làm tiểu nương tử tỉnh lại, vừa hiểu ra thì nước đã nhiều đến có thể nuôi cá, lập tức muốn đề thương ra trận, lại không ngờ đại huynh đệ từ trước đến nay sinh long hoạt hổ thế nhưng không được! Lôi kéo tiểu nương tử lăn lộn một đêm, tiểu nương tử thổi kèn đàn hát đều thử một lần, chính là không cứng nổi, còn tưởng rằng duyên cớ là do uống rượu, lo lắng sốt ruột đi ngủ. Ngày thứ hai sáng sớm lại lôi kéo tiểu nương tử đi thử, lại lăn lộn một phen, môi của tiểu nương tử sắp bị cọ rách nhưng một chút phản ứng cũng không có, thế này mới phát giác không thích hợp. Lại nghĩ có phải ăn lầm cái đồ vật gì hay không, định đi nhà muội muội hỏi một câu, xem những người khác có giống hắn hay không. Đi đến nửa đường, cũng mắc tiểu, lúc hắn đi tiểu đột nhiên nhớ tới tối hôm đó phun nước tiểu, tức khắc sửng sốt, vội mặc quần đi chỗ tối hôm đó đã tiểu vào. Vừa thấy chỗ đó, tức khắc lạnh nửa người, thật đã tiểu vào mộ phần người ta! Hắn vội quỳ xuống dập đầu nhận sai, da đầu đập rách cũng vẫn vô dụng, sau đó lại mua không ít cống phẩm, cống phẩm mới vừa mang tới, chớp mắt liền không có, cống phẩm này được nhận nhưng hắn vẫn không cứng lên nổi. Tiên sinh bà cốt có danh vọng trong vùng đều đã mời, lại tìm không ra nguyên nhân. Hắn không được, không thỏa mãn được mụ vợ phóng đãng nhà mình, chỉ có thể nghẹn khuất bị nàng đội nón xanh lên đỉnh đầu hết lần này đến lần khác. Việc này có vẻ không dễ làm, nếu nói một hai tiên sinh không thấy ra cái gì thì còn có thể lý giải, nhưng tiên sinh chung quanh có danh vọng hắn đều đãmời, còn chưa tra ra vấn đề gì đã không thể nào nói nổi. Mạc Ly trấn an hắn vài câu, trở về xe ngựa, việc này còn phải hỏi một chút Địa Tiên địa phương xem tình huống cụ thể rồi phán đoán thêm. E ngại người nhiều mắt tạp, Mạc Ly không tiện triệu ngay, bất quá yêu vật có thể làm mọi người đều kiêng kị như thế thực sự không quá nhiều. Khu vực Giang Nam, yêu vật có đạo hạnh này chỉ có Xa Gia ở Giang Nam. Xa Gia lão tổ là con hắc xà tu hành ngàn năm, chỉ một chân qua cửa là có thể phi thăng, nghe nói nó chậm chạp không phi thăng là bởi vì tiên gia độ nó đã ngã xuống, tiên gia độ nó là Loan Quân thượng thần danh vọng cực cao trăm năm trước. Đối với Loan Quân thượng thần, Mạc Ly từng có nghe nói, trăm năm trước là thượng thần nổi danh tam giới, miếu thờ ở nhân gian cũng nhiều, tín đồ đệ tử càng nhiều không kể xiết, trăm năm trước phạm giới ngã xuống, miếu thờ tín đồ cũng dần dần đầu nhập vào tiên gia khác, hôm nay trăm năm sau người nhớ rõ đã không nhiều lắm. Xa Gia lão tổ là số ít mấy đệ tử của thượng thần Loan Quân không quay đầu nhập vào tiên gia khác, trông giữ mấy cái miếu thờ Loan Quân thượng thần còn lại, nó vốn lập tức phi thăng, lại vì Loan Quân thượng thần kéo dài trăm năm, nguyện phải đợi Loan Quân thượng thần độ kiếp xong rồi mới phi thăng. Rất nhiều người đều cảm thấy nó ngốc, Mạc Ly nhưng thật ra bội phục nó trung nghĩa, có mấy người có thể làm được như nó vậy. Xa Gia lão tổ có tiếng là có thù oán tất báo, mọi người đều không dám đắc tội nó, Mạc Ly trước kia tới Giang Nam làm việc cũng đã cùng nó đánh quá vài lần giao tế, còn tính là tốt. Bất quá vẫn chưa gặp qua bản tôn của nó, chỉ là giao thiệp qua tâm thông, vài lần đều là đồ tử đồ tôn của nó vô cớ cắn người bị thương.Người nhiều mắt tạp, không thuận tiện liên hệ bọn họ, chỉ phải chờ vào thành rồi nói. Trương Phương Thành cho rằng lại không được việc, ủ rũ cụp đuôi mà đi, Trương đại tẩu trộm cào hắn một phen, ngại hắn mất mặt. Lưu Kỳ như nguyện, cũng không để bụng hình tượng gì nữa, vẫn là thân bạch y bẩn thỉu kia cà lơ phất phơ ngồi trên lưng ngựa huýt sáo, nếu không hiểu biết con người hắn, sẽ không chú ý tiếng huýt này, người hiểu biết hắn, không cần nghe đã biết hắn đây là đang thổi diễm khúc. Bọn họ đến thành Tô Châu, mưa vừa lúc cũng ngừng, đám người Mạc Ly cùng người thôn Thuật Hà dừng lại, vào ở khách sạn Viễn Quy trong thành, dặn dò Trương Phương Thành ngày mai buổi chiều lại đến khách điếm tìm hắn. Mới vừa buông hành lý, lão tổ tông ngủ no rồi liền ồn ào muốn đi dạo trên đường. Hôm nay mưa ngừng, trên đường phố còn tính là náo nhiệt, Mạc Ly cũng như ý nguyện của nó, thuận tiện đi trên đường giải quyết cơm chiều. Lão tổ tông vừa ra đường liền đi lung tung nơi này nhìn một cái, chỗ kia nhìn một chút, căn bản không dừng được, Lưu Kỳ cũng theo nó hồ nháo, ỷ vào hầu bao có bạc, không đến một lát đã mua được vài thứ. Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không nhịn nổi mà mua chút đồ thêu Tô Châu cùng với một cái ô che tinh xảo, mua xong rồi mới cảm thấy đã đói bụng, vì nàng mang nón màn che, không thuận tiện dùng cơm bên đường, Mạc Ly đi thuê chiếc xe ngựa, mua mấy thứ thức ăn nổi danh Tô Châu, cùng cùng nàng dùng cơm ở trên xe ngựa. Lưu Kỳ và Kim Triều đã sớm ăn đến tròn cả bụng, mỗi người bò lên một cửa sổ xe, vừa ở trên xe vừa nhìn không khí náo nhiệt chung quanh.Chờ bọn họ dùng xong cơm, đã là giờ Tuất, Mạc Ly vén rèm đang muốn bảo xa phu trở về, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nếu đã ra đây, không bằng tiện đường đi miếu thờ Xa Gia lão tổ nhìn một cái, xem có thể nhìn thấy bản tôn nó hay không, hỏi một chút chuyện Trương Phương Thành. Tô Châu nhiều rắn trùng chuột kiến, không ít người đều cung phụng Xa Gia lão tổ để cầu bình an, miếu xà vương này của Xa Gia lão tổ hương khói thực vượng. Lúc bọn họ đến nơi đó vừa đúng có những người này vây quanh, ghé sát vào nhìn, nguyên lai là có người bị rắn cắn, tới miếu xà vương cầu Xa Gia lão tổ ban dược. Bị cắn chính là tiểu tử mười lăm mười sáu tuổi, nhà ở gần đây, nghe phụ thân đưa hắn tới nói là hắn không đốt đèn lên giường ngủ, không chú ý có một con rắn đang hóng mát ở trên chiếu của hắn, đã bị cắn. Mạc Ly cùng Thu Nhuyễn Nhuyễn ở bên ngoài xem, Lưu Kỳ và Kim Triều chui vào phía trước xem náo nhiệt, tiểu tử kia đã hôn mê, vết thương sưng to biến thành màu đen, miệng vết thương không ngừng chảy máu màu đen ra bên ngoài. “Mau đưa đi y quán, tới chỗ này có tác dụng gì.” Lưu Kỳ nhịn không được nói. Hắn vừa nói ra lời này, người chung quanh đều nhìn về phía hắn, sau đó vội quỳ lạy về phía thần tượng Xa Gia lão tổ nói: “Tiểu nhi vô trạng, lão tổ chớ trách.” Lưu Kỳ cũng ý thức được không ổn, vội bịt miệng. Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy mọi người đều nhìn ra giữa sân, không chú ý bọn họ, liền trộm nhấc lên một góc nón màn che nhìn xem. Chỉ liếc mắt một cái nàng liền hối hận, toàn bộ miếu đường đều là rắn đủ loại kiểu dáng, đều là xà tinh có chút đạo hạnh, ỷ vào người khác không nhìn thấy chúng nó, bừa bãi mà bò ở trên thân người. Lưu Kỳ và Kim Triều trên người cũng có, chỉ có một khoảng đất trống chung quanh Mạc Ly là chúng nó không dám tới gần.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau