Khoảng cách của cả hai áp sát vào nhau, họ có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của đối phương. Thật ấm áp và nồng cháy. Nhã Kiều bị hắn cưỡng hôn cho đến khi cô sắp cạn hết không khí mới chịu buông tha cho cô. Khuôn mặt Nhã Kiều lúc này đã đỏ bừng hết lên, hơi thở gấp gáp cùng với nhịp tim không ngừng tăng lên. Lãnh Huyết lại cúi xuống cắm nhẹ vào cổ của cô, hưởng thụ một cách sảng khoái. Từng chút, từng chút một, hắn hôn lên đôi má của cô, sau đó lại thuật tay rút nút thắt của chiếc yếm đỏ. Với sức lực hiện tại của cô lúc này không thể nào mà đấu lại được. Trong hai kiếp của cô chưa bao giờ chịu nhiều sự sỉ nhục đến vậy. Cảm xúc bắt đầu rối loạn, cô không kìm được nước mắt của bản thân, nó cứ không ngừng lăn tăn trên đôi má hồng hào ấy.
Lãnh Huyết cũng không muốn ép bức Nhã Kiều làm chuyện này với hắn. Chỉ là hắn muốn chọc cô một chút thôi, không ngờ cô lại khóc thật. Hắn tháo dây trói ở tay chân, dịu dàng đắp chăn lên cho cô.
"Xin lỗi, ta không muốn làm ngươi khóc đâu! Ta sẽ không ức hiếp ngươi nữa!"
Lãnh Huyết nhỏ giọng dỗ dành cô như một đứa trẻ. Nhã Kiều không thèm nhìn mặt hắn nữa, cô dứt khoát chùm chăn lại, không cho hắn thấy khuôn mặt của cô lúc này. Lãnh Huyết cũng đành phải nhường nhịn cô, hắn rời khỏi giường đi đến điện cầu phúc.
"Quân Hạo, cảnh chừng nàng ấy cho đàng hoàng."
"Vâng, thần đã hiểu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-ho-yeu-muon-quyen-ru-toi/2845246/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.