Nhã Kiều hoảng loạn hét lớn lên gọi người tới giúp. Quân Hạo nhanh chóng xông vào bên trong xem tình trạng của quốc sư. Cậu cõng hắn đặt lên giường, dùng nội lực của bản thân để cầm máu giúp Lãnh Huyết. Chừng một lúc sau, máu cũng đã ngưng chảy, vết thương cũng đã được Nhã Kiều băng bó cẩn thận lại nhưng sắc mặt Lãnh Huyết vẫn không khá hơn được chút nào. Cơ thể vẫn lạnh ngắt như băng. Nhã Kiều lo lắng gặng hỏi Quân Hạo:
"Hắn có phải sắp chết không vậy?"
Quân Hạo chỉ biết bất lực lắc đầu đáp: "Không chết được, cơ thể ngài ấy cần được sưởi ấm thôi!"
"Vậy mang lò sưởi cho hắn đi!"
Cậu nhìn cô với ánh mắt khó sử, "Thực ra...cần hơi ấm con người mới có thể giúp cơ thể ngài ấy trở lại bình thường á."
Nghe xong câu nói này của cậu làm cho Nhã Kiều đứng hình mất vài giây. Đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến có cái cách chữa trị như vậy đấy. Cơ thể hắn đúng là khó chiều mà! Nhã Kiều liếc mắt về phía Quân Hạo.
"Thế cậu lên giường ôm hắn đi."
Quân Hạo lập tức lắc đầu lia lịa, chạy luôn ra ngoài, khoá chặt lại từ bên ngoài, không cho Nhã Kiều ra. Đến cả mấy cái cửa sổ cũng bị chặn lại, cho dù cô có gắng sức mở thì nó cũng trở nên vô ích. Bên ngoài vọng vào tiếng của Quân Hạo:
"Tôi không dám đâu! Cô nương tự xử lý đi, tôi phải đi nghỉ rồi."
Nhã Kiều tức đến đỏ mặt mà chửi cậu ta: "Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-ho-yeu-muon-quyen-ru-toi/2845228/chuong-26.html