Nhã Kiều chắp hai tay lại cầu nguyện với hoa đăng. Cô mong rằng sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi móng vuốt của Lãnh Huyết. Dòng sông đang tĩnh lặng đột nhiên chảy xối xả không ngừng, vậy mà ngọn hoa đăng vẫn nằm im ngay trước mắt Nhã Kiều. Một giọng nói lạ lẫm vang vảng bên tai cô:
"Ta sẽ giúp ngươi, chỉ cần ngươi chạm tay vào cánh hoa sen này thôi! Nhanh lên!!!"
Đôi mắt Nhã Kiều cứ nhìn chằm chằm vào ngọn hoa đăng. Dường như cô đã bị thứ gì đó thôi miên vậy, cánh tay cứ thế tiến đến, chạm vào cánh hoa sen. Vừa chạm vào nó, cơ thể của cô bỗng chốc bị bao phủ bởi làn khói đen xì và dày đặc. Lãnh Huyết thấy thế liền nhanh chóng tiến đến kéo cô ra khỏi nơi nguy hiểm đó. Hắn lo lắng gặng hỏi cô liên tục:
"Nàng ổn chứ? Có bị thương không?"
"Xoạc..."
Nhã Kiều cầm con dao găm đâm xuyên qua bụng của Lãnh Huyết. Hành động bất ngờ này của cô khiến cho hắn trợn tròn hai mắt nhìn cô một cách khó hiểu. Rõ ràng trên người Nhã Kiều không hề tỏa ra mùi của ác linh, vậy mà cô lại ra tay với hắn một cách dứt khoát như thế ư? Tại sao chứ?
Chỉ thấy Nhã Kiều ngẩng đầu lên, màu mắt hoàng kim của cô chợt sáng rực lên như ánh trăng vậy. Trên môi cô nở một nụ cười gian xảo mà nói chuyện với hắn:
"Chơi đùa lâu quá, suýt thì ta quên mất nhiệm vụ của ta là phải giết ngươi đấy."
Dứt lời, cô rút con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-ho-yeu-muon-quyen-ru-toi/2845216/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.