Hắn còn nhớ rõ năm đó, Thành Nguyên cầm lấy khối ngọc không đáng tiền này đưa cho hắn, xấu hổ nói mình không tiền không của, chỉ có thể tặng món lễ vật này, cõi lòng hắn đầy vui sướng nhận lấy, sau đó đưa lại chính là ngọc như ý giá trị thiên kim, còn mướn thợ may giỏi nhất may mấy bộ áo ấm đơn giản, lo lắng gã không tiền của, ở trong quần áo nhét vô số vàng bạc, hận không thể đem những vật sở hữu có giá trị của mình toàn bộ dâng hết cho gã.
“Thành nguyên sao?”
“Thành nguyên?” Nam tử kia ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, lập tức nhớ tới, miệng đầy mùi rượu ợ một cái, “Đó là tên chốn phố chợ của ta hơn mười năm trước, Lý gia quả phụ kia vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng, Trương gia tẩu tử cũng lẵng lơ tận xương, mà ta tuổi trẻ anh tuấn, thật dễ dàng kiếm tiền, công tử Quận vương phủ kia bị ta dễ dàng dụ dỗ, đừng nói thân thể, mà ngay cả vàng bạc của cải cũng đều dâng ra hết, tấm chi phiếu kia là ta ăn đến thân hình biến dạng, rốt cuộc không còn dễ dàng lừa người được nữa, mà phải nói, tên công tử được dưỡng trong phủ không rành thế sự kia đúng là một con đại dê béo a.”
Tĩnh Bình quận vương thân mình run rẩy, sắc mặt thậm chí so với nằm trên giường bệnh vừa rồi còn muốn xám trắng hơn, Cao Minh thiếu chút nữa nghĩ chủ tử nhà mình ở chỗ này bất đắc kỳ tử tắt thở.
Ma Ngạo tuyệt không đồng tình, ngược lại còn cười ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-dich-my-vi-thuc/210518/quyen-1-chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.