Chương trước
Chương sau
“Ta không dám nói mình là thiên hạ đệ nhất họa sĩ, nhưng trong giới trẻ tuổi, tài năng của ta rõ như ban ngày, thậm chí còn được Thánh Thượng khẳng định, trở thành ngự dụng hoạ sư.”
Hắn là họa sư ngự dụng trẻ tuổi nhất đương triều, bao nhiêu hoàng thân quốc thích đều hướng hắn cầu họa, mà ngay cả Hoàng Thượng vừa thấy tranh của hắn cũng khen không dứt miệng, khi Thánh Thượng phái người ban cho rượu thánh, hắn còn thấy được ánh mắt kiêu ngạo của phụ thân ——
A?
Nam tử bên người Quốc sư là dùng ánh mắt đồng tình hoặc như thương hại mà nhìn hắn, hắn đã từng ở khi nào, chỗ nào thấy được nó?
Phụ thân khi đó dùng ánh mắt vui mừng kiêu ngạo mà nhìn hắn? Hay là, đang nhìn nơi khác?
Đúng vậy, khi đó phụ thân không có nhìn hắn, ông là đang nhìn cái gì?
Hoàng Thượng ban thưởng rượu thánh, công công hấp tấp truyền chỉ ban ân, hắn ở nhà mình vui sướng vô cùng, mời những bằng hữu công tử có quyền có thế trong kinh thành đến chung vui.
Hắn uống ngay rượu ngon được ngự ban, hơn nữa người bên người lời nói nịnh nọt, làm hắn một trận vui sướng, ngoài miệng thì nói những lời khiêm nhường.
Bọn họ nói hắn hậu sinh khả úy, con trai đại họa sư quả nhiên là cha truyền con nối, càng hiếm thấy là không kiêu căng tự mãn, bọn họ cao giọng ca ngợi, trên mặt mang đầy ý cười, cầm trong tay chén rượu hướng cha của hắn chúc mừng, khi đó cha của hắn nói gì đó?
Ông nói: “Tài hèn sức mọn, khó coi, thật làm mọi người chê cười.”
Người khác mở miệng khen, “Tiểu tử khiêm nhượng, không thể ngờ lão tử cũng khiêm nhường như thế, hai đời phẩm cách như hoa lan quân tử —— cao thượng thơm ngát.”
Cảm đám người đều cười, ngay cả hắn cũng cười, nhưng phụ thân không có, ông cau mày, đang chăm chú nhìn đồ vật nào đó.
Đó là một tờ giấy nhỏ, lúc ấy đệ đệ Ấu Quân đã bị nhốt tại sài phòng ba ngày, chỉ cho uống nước, không cho ăn, phụ thân từ khe cửa ném giấy bút vào, đệ đệ liền ở bên trong tuyệt vọng yếu đuối khóc.
Bức tranh nổi tiếng của hắn được treo trên cao, bên cạnh còn được sơn vàng, treo ở trong chính sảnh, nhưng phụ thân hắn chỉ nhìn thoáng qua, giống như không có chú ý tới, giống như tranh hắn vẽ không nhập được vào mắt.
Sau đó phụ thân một lần nữa nhìn lại mảnh giấy nhỏ, trên đó rốt cuộc là cái gì? Có thể làm cho phụ thân châm chú nhìn ngắm, hấp dẫn đi lực chú ý của ông.
Sau đó gia nô đem đến một mảnh giấy nhỏ, cung kính đưa lên, nhỏ giọng nói: “Đây là tiểu thiếu gia vừa mới vẽ xong.”
Còn chưa nói xong, phụ thân liền một phen đoạt lấy, như là người đói khát mấy ngày mấy đêm, nhìn thấy món ngon, mùi bay bốn phía, làm người ta muốn động ngón tay, Còn bức tranh treo trên vách của mình, là một thứ bùn đất không đáng giá, đưa cho ăn mày, còn có thể bị phun ra.
Trương Nhã Quân đôi môi rung động, lại nói không ra lời, ôm ngực tự hỏi, sự thật là cái gì?
Bị ma quỷ triền thân rốt cuộc là ai đây?
Hình như từ sau khi hắn hiểu chuyện, phụ thân chưa từng nhìn hắn vẽ, nhưng mỗi ngày mỗi đêm đều ép buộc đệ đệ vẽ tranh, đệ đệ vẽ xong một bức, phụ thân liền chằm chằm mà nhìn, sau đó nghiến răng nghiến lợi xé bỏ, nói thứ hắn vẽ không đáng một xu, quả thực là sĩ nhục họa sĩ.
Đệ đệ không ngừng vẽ, phụ thân thì liên tục xé bỏ, chưa từng có ai thấy qua tranh đệ đệ vẽ, ngay cả mình bắt đầu từ năm mười tuổi, cũng không có thấy qua, chỉ biết đệ đệ vẽ tranh vụng về, khó đăng nơi thanh nhã.
Mà ai nói như vậy?
Là phụ thân nói!
Trương Nhã Quân thối lui vài bước, thân mình lung lay sắp đổ, ngực một trận nặng nề, như rơi vào sâu trong đáy nước, muốn dùng sức trồi lên, lại phát hiện tay chân không nghe theo lời mình, bị trói buộc tại đáy nước đến nghẹt thở.
Người nam nhân này hiểu được, hắn biết đã phát sinh chuyện gì. Hắn vươn tay, ngay cả khoảng cách xa xôi như thế, hắn vẫn cố vươn tay, muốn có người đem hắn từ đáy nước kéo lên, làm cho hắn không bị sự thật tàn khốc này nhấn chìm.
“Ngươi muốn cứu lệnh đệ sao?”
Vấn đề mà nam tử sắt mặt vàng như nến kia hỏi, hắn đáng lẻ nên trả lời “Vâng”, giờ phút này, hắn lại không cách nào đáp được.
Tiểu quỷ nhỏ nhắn dễ ghét kia, hơi một tí liền khóc sướt mướt, kéo lấy ống tay áo của hắn không ngừng khóc, khi trưởng thành, cá tính vẫn như cũ yếu đuối, nhiều lần khóc lóc cầu xin mình giúp hắn trốn khỏi nhà, hắn nói hắn chịu không nổi, hắn phi thường thống khổ, không muốn vẽ nữa.
Dù đồng tình rất nhiều, nhưng hắn đối đệ đệ cũng có vài phần xem thường, họa sư thế gia lại sinh ra một đứa con cháu chán ghét vẽ tranh.
“Lệnh đệ không bị điên, chỉ là tài năng của hắn thức tỉnh mà thôi, mất đi tay, hắn còn có miệng, ác quỷ từng bước xâm chiếm tranh của hắn, nhưng hắn còn có tâm, họa lên mặt đất, thì sẽ không bao giờ bị ác quỷ cướp đi nữa, hắn kỳ thật là một họa sĩ thiên tài, ngươi, thật sự có muốn cứu hắn không?”
Trương Nhã Quân sắc mặt trắng bệch. Hắn là họa sư trẻ tuổi nhất đương triều, tài hoa dào dạt, danh khắp thiên hạ, nếu tài vẽ tranh của đệ đệ bị phát hiện, vậy thế gian này còn có chỗ dung thân cho hắn sao?
Không bằng… Dù sao tay hắn cũng đã bị tài phế rồi.
“Nhã quân, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt ngươi tái quá, cả người còn đang run rẩy.”
Một thanh âm nóng vội cắt đi những ý tưởng dơ bẩn khinh khủng của hắn —— hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể độc ác như thế.
Hắn sợ hãi cả kinh. Hắn quả nhiên là con của ác quỷ, có thể dễ dàng như vậy dao động, còn muốn làm chuyện nhân thần cộng phẫn.
Hắn có tư cách gì nói người khác cao thượng hay không? Hắn làm sao xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất họa sư?
Lâm Vi Hòa lo lắng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chân tình.
Trong mắt Trương Nhã Quân nhanh chống ướt nước, “Ta… Nếu ta không phải là đệ nhất họa sư, ngươi còn có thể…” Xem ta như trân bảo không?
Dấu đi ánh mắt lo lắng, Lâm Vi Hòa xoa đỉnh đầu hắn nói: “Ngươi ngốc sao? Ta, cái ta để ý cũng không phải tranh ngươi vẽ, cha ta là để ý nó, nhưng ta, ta…”
Hắn ngại ngùng nói thật, một bên còn xấu hổ mà đỏ mặt, “Ta tuy rằng để ngươi ép đọc mấy cuốn sách dạy vẽ, nhưng ta tư chất ngu dốt, là ngươi…” Hắn thẹn thùng đè thấp thanh âm, “Là ngươi không chê ta.”
Trương Nhã Quân che mặt, nhưng nước mắt vẫn là từ khe hở chảy xuống, làm Lâm Vi Hòa gấp đến độ chạy vòng vòng quanh hắn. Đúng vậy, vì người đang lo lắng cho hắn đây, chính là người hắn gởi gắm tâm mình.
Coi như mình tài năng thấp kém, đệ đệ Ấu Quân mới là thiên hạ đệ nhất họa sư chân chính, thì sao nào?
Chỉ cần ở bên Vi Hòa, bầu trời trên đầu hắn, mãi mãi vẫn sẽ là một màu xanh sáng sủa, chính mình vừa rồi sao lại thiếu chút nữa nhập ma sinh ra tư tưởng tà ác?
Hắn đứng lên, lau khô nước mắt. Người kia từ nhỏ luôn kéo ống tay áo, khóc lóc trước mặt mình, hiện giờ chỉ có mình có thể cứu được đệ đệ, mình sao có thể khoanh tay đứng nhìn, thậm chí đem hắn đẩy vào tử địa.
Nếu hắn làm như vậy, ác quỷ không phải phụ thân, mà là ——
Là chính mình!
“Khẩn cầu Quốc sư tương trợ.”
Hắn quả quyết quỳ xuống, Lâm Vi Hòa chấn động.
Ngồi ở vị trí chủ thượng, sắc mặt ma thú đổi từ xanh sang trắng, sau đó lại vì xấu hổ và giận giữ mà chuyển đỏ.
Bởi vì Trương Nhã Quân quỳ xuống khẩn cầu, miệng gọi Quốc sư, không phải là mình, mà là người đứng bên cạnh, Nguyệt Quý.
“Ngươi quỳ sai người rồi, Quốc sư là vị này!”
Lâm Vi Hòa bị dọa tới mức hô hấp dồn dập, vội vàng chỉ ra chỗ sai, bởi vì nhìn sắc mặt Quốc sư cực kỳ hung ác như thể muốn đem Trương Nhã Quân bầm thây vạn đoạn.
Trương Nhã Quân bướng bỉnh nói: “Không, ta không tin, vị này mới là Quốc sư liệu việc như thần, pháp lực thông thiên như trong lời đồn.”
Hắn ngẩng đầu nhìn ma thú, nhỏ giọng nói: “Người này tuy tuấn mỹ anh vĩ, nhưng không có đầu óc, chỉ sợ Quốc sư bị bộ mặt kia mê muội, mới đem vị trí Quốc sư không công dâng cho.”
Ma thú tức giận đến bật dậy, muốn dùng một chưởng đánh chết cái tên nhân loại đang nói sảng kia.
Nguyệt Quý phát ra một tiếng cười, một tay đặt trên vai hắn, nói nhỏ một câu.”Ngồi xuống!”
Giống bình thường chú ngữ liền có hiệu lực, mông ma thú dính trụ xuống ghế, động cũng không động được, hai con mắt hắn tức giận đến sung huyết, sợ sẽ rơi khỏi hốc mắt.
Hình như bị tình huống này làm cho tức cười, Nguyệt Quý khóe miệng câu loan, cười đến tựa như hoa nở trước gió xuân.
Nhìn cảnh này, ma thú cảm thấy bản thân như được tắm dưới ánh mặt trời, được chiếu đến ấm áp dễ chịu, cả người gân cốt thư giản, đến lỗ chân lông cũng đều nở ra, thoải mái đến hận không thể ngửa mặt, để mặt trời chiếu rọi một đường.
“Ngươi về nhà cứu lấy đệ đệ, sau đó chăm sóc điều dưỡng.” Ánh mắt Nguyệt Quý ban nãy hàm chứa thương xót giờ lại lộ ra một tia hoang mang, “Ngươi đã lựa chọn rất đúng.”
“Cám ơn ân công đại ân đại đức, ta lập tức trở về cứu đệ đệ ra.”
Trương Nhã Quân vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng, Lâm Vi Hòa khó hiểu đi theo phía sau hắn, ma thú nhìn xem cũng đồng dạng mờ mịch nghi hoặc.”Chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao lại là phụ thân hắn bị quỷ triền thân, mà không phải đệ đệ của hắn?”
Nguyệt Quý thu hồi bàn tay đặt trên vai hắn, hắn lấy lại năng lực tự do hành động, nhưng nhiệt độ trên vai kia vừa mất, lại làm cho người ta cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
“Ngươi không phải tự xưng chuyện gì cũng biết sao, tại sao lại đoán không ra?”
Lời nói của Nguyệt Quý làm hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, không cần lời chỉ bảo, hắn phẫn nộ đứng lên. Không hỏi Nguyệt Quý, chẳng lẽ hắn sẽ không biết cách tìm được đáp án sao? Đi theo Trương Nhã Quân là biết chứ gì.
Hắn bước nhanh ra ngoài, bóng dáng giống như một tiểu hài tử đang giận dỗi.
Nguyệt Quý nở nụ cười. Ma thú này y như đứa nhỏ, nói sao a, không thể kích động được, tính tình thì hồ nháo, càng giống một đứa bé hư khó dạy.
Bên môi y vừa nở ra nụ cười, một trận đau ngực mãnh liệt liền ập đến, thân thể chống đỡ không nổi, hai chân quỳ trên mặt đất, thân thể nằm úp sấp lên ghế dựa.
Y đã quen với cơn đau này, đó là cảm giác cái chết đang dần đến, y nâng mắt lên, nhìn về phía không trung, con ngươi lộ vẻ mờ mịt.
Trước kia ở căn nhà nhỏ lòng y chỉ mong cho cái chết mau đến, nói là tâm bình như nước, không bằng nói thẳng là cái xác không hồn đi, trên thế gian này không còn ai mong chờ, vui mừng khi y còn sống, chỉ có ma thú kia bằng mọi cách muốn bức y ra mặt, tìm được y, trả thù y.
Nguyệt Quý đột nhiên bật cười, y vì người trong lòng thậm chí hi sinh tính mạng, đau khổ chống chọi mà sống, người nọ lại mong y sớm ngày quy tiên.
Y đem ma thú mới xuất thế phong ấn, ma thú lại vì muốn tìm ra y, không tiếc giết hết người trong thiên hạ.
Đây là một loại mỉa mai, hay vận mệnh của Nguyệt Quý y vốn là sai lầm? Lại nói, ma thú mới rồi tức giận mặt đều phùng lên, hai mắt cũng đỏ, có chút —— đáng yêu nha.
Cơn đau ngực còn đang duy trì liên tục, Nguyệt Quý đã muốn chống đỡ không nổi, ngã nhào trên mặt đất, sau đó phát ra từng đợt tiếng cười trống rỗng.
Y cũng đã từng là một đứa nhỏ nghịch ngợm tùy hứng, một đứa bé không rành thế sự, một ngày kia, hết thảy đều đã thay đổi, là vì nàng, y tự nguyện đi.
Mười năm sao kéo lấy thân thể tràn ngập độc chú, y đi tìm nàng, tim của y không bị chú vương tra tấn đến chết, cũng không bị ma thú thị huyết xé rách, lại bởi vì một khắc kia khi nàng nhận ra y, bị ánh mắt tràn đầy sợ hãi của nàng đâm thủng, y kinh ngạc phát giác, nguyên lai, tâm vẫn sẽ đau.
Nguyệt Quý nhẹ nhàng nhắm mắt, nhịn không được vô số lần tự hỏi.
Tại sao tử kỳ của y còn chưa đến?
Y đã quá chán ghét cuộc sống này rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.