“A, sư phụ!”
Một tiếng gọi to truyền đến, so với mấy thiếu gia công tử vừa rồi lại càng không xem ai vào mắt, tiểu công tử nhìn thấy hắn liền vội vàng chạy tới, làm mấy nô tài hầu hạ phía sau mặt cũng tái cả đi, chạy so với hắn càng nhanh hơn.
“Tổ tông nha, ngươi đừng vấp ngã, nô tài chịu không nổi nha.”
“Thất hoàng tử.”
Thất hoàng tử một đường tiến vào trong ngực của hắn, kéo tay hắn, bắt đầu nói luyên thuyên bản thân học họa có bao nhiêu nghiêm túc, muốn lấy lòng sư phụ.
Vài cái thế gia công tử quay trở lại, nhìn thấy lại có người ôm lấy sư phụ yêu mến của mình, cũng bắt chước xông lên, đứa ôm tay, đứa thì ôm chân, ôm không được liền kéo vạt áo, trong lúc nhất thời náo loạn ầm ĩ, làm người qua đường đều ghé mắt nhìn vào.
Lâm Vi Hòa bị đẩy sang đứng bên cạnh.
Trong mắt Thất hoàng tử, công tử thượng thư thì tính cái gì, còn không phải lão cha mình ban cơm cho nhà hắn ăn. Nói tóm lại, cũng là nô tài, chẳng qua địa vị cao một chút mà thôi.
Nhìn mấy thế gia công tử đó, Lâm Vi Hòa nở nụ cười, “Nhã Quân, ngươi dạy vẽ được nhiều người yêu thích như vậy, việc này Ấu Quân nhất định làm không được.”
Nói đến Trương Ấu Quân, mấy công tử không e dè tức giận, tuy là lời nói trẻ con, nhưng cũng bởi vì còn nhỏ, nên lời nói càng thật tâm.
“Đúng đó, đệ đệ của sư phụ ngu chết, hỏi y vẽ nhe thế nào, y thế nhưng nói không biết, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-dich-my-vi-thuc/1213582/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.