“Cho ta giải dược!” Âm điệu của y chợt nâng cao một cách gay gắt.
Ma Ngạo bóp chặt cằm y, lực đạo không nhẹ chứng tỏ hắn đang bất mãn cùng tức giận, ngón tay cái xoa lấy môi Nguyệt Quý.
“Ta ở trước mặt của ngươi, ngươi lại đang nhìn ai?”
Nguyệt Quý giễu cợt cười. Y đang nhìn ai?
Y không nhìn ai hết, có nhìn cũng chỉ thấy hai chữ Tử Vong.
Y chán ghét cuộc sống thống khổ dày vò này, chán ghét hết thảy những ân oán tình cừu, càng chán ghét chính mình hộc máu yếu dần, kéo dài hơi tàn, vậy mà thế nào cũng chưa chết được.
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có tử vong mới làm y từ trong cô độc cùng tịch mịch giải thoát, mới có thể làm y không hề hận, không hề oán, không hề nguyền rủa quyết định lúc trước của mình.
“Nhìn ta, ta muốn ngươi nhìn ta!” Âm điệu Ma Ngạo thoáng chốc cất cao.
Sức sống cùng nhiệt tình mãnh liệt, đối lập với không khí trầm lặng, chán đời của chính mình, tươi đẹp mà mãnh liệt biết bao, Nguyệt Quý mở miệng, nhưng không cách nào cất tiếng.
Ma Ngạo ôm chặt y, trên môi y hôn rồi lại hôn, tựa như ngay cả xương cốt của y cũng muốn nuốt chửng, thẳng đến khi cốt nhục y đều dung nhập vào thân thể mình, thành sở hữu của mình, mãi mãi không trốn thoát được.
Nguyệt Quý hô hấp dồn dập, trái tim trên ngực đập liên hồi, hai bên đùi cứng còng, tình dục dồn xuống nửa người dưới, làm y không kềm chế được.
“Buông, cho ta giải dược.” Y trầm thấp lên tiếng.
Y cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-dich-my-vi-thuc/1213570/quyen-1-chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.