Lâm ma ma cùng Vân phu nhân liếc nhìn nhau một cái, rồi lập tức cung kính đem bát thuốc đưa cho Xích Ly, sau đó mới lui ra ngoài. 
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại bốn người, Thượng Quan Yên Uyển mới nhẹ nhàng ngồi xuống phía mép giường, nàng dùng đầu ngón tay mình cẩn thận vuốt nhẹ từng đường nét trên gương mặt Vân Y Phỉ, giọng nói nhỏ nhẹ từ cổ họng phát ra, “Ngươi biến thành bộ dạng như bây giờ, tất cả đều vì ta sao? Đều là do ta không tốt.” 
Nàng vẫn nhớ như in, kiếp trước lúc nàng thành thân, tóc Vân Y Phỉ đều luôn để phủ xuống mặt, tóc đen như sương, phải đến khi một ngày trước lúc nàng thành thân, đầu mới bạc trắng, tuy không biết nguyên nhân vì sao, nhưng khẳng định không phải do hiện tại lúc này, chẳng lẽ là bởi vì…? 
Thượng Quan Yên Uyển càng nghĩ càng kinh hãi, thậm chí dè chừng mà không dám nhìn hắn một cái, 
Nàng có chút sợ hãi, sợ hắn đột nhiên mở to mắt, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, càng sợ hắn vĩnh viễn ngủ say không bao giờ tỉnh lại. 
Lòng nàng day dứt, cảm giác khó nói, từng chút một lan đến cổ họng, nhịn không được nghẹn ngào một tiếng. 
“Xích Ly, đem chén thuốc đến cho ta.” 
Xích Ly lập tức tiến lên, cầm chén thuốc dâng lên tay nàng, trên mặt lộ vẻ phức tạp, cũng không mở miệng hỏi cái gì. 
“Võng Sinh, đưa cho ta con dao găm.” 
Võng Sinh nghe vậy ngẩn người ra, sau đó lập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.