Trên mắt Thượng Quan Yên Uyển còn vương nước mắt, nghe ông nói vậy, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ông. 
Thượng Quan Húc vuốt râu cười nói, “Thật ra, mấy năm sau, khi con qua đời, Thượng Quan gia đã lấy lại quyền lực. 
Giang sơn vẫn là của Thượng Quan gia, tổ tiên Thượng Quan gia vẫn ở trong hoàng lăng sống yên ổn, bọn họ cũng không có xuống âm phủ quấy rầy ta, ta đương nhiên sẽ không tức giận.” 
Thượng Quan Yên Uyển bị lời nói của ông làm nghẹn ngào, giờ phút này nàng không khóc cũng không cười, nàng cứ ngây ngốc ở đó, khóe miệng giật giật. 
Hoàng gia gia này cố ý đến để trêu chọc nàng, sao có thể bị làm tức giận. Nói không tức giận, thì ra là bởi vì nguyên nhân này. 
Nàng nhịn không được nói, “Hoàng gia gia, người không phải nói người ở địa phủ tu luyện Thiên Đạo, vô dục vô cầu sao?” 
Tại sao người vẫn nghĩ về việc gặp nhi tử của mình? Người rõ ràng quan tâm đến giang sơn của Thượng Quan gia, đúng chứ? Người nói như vậy không biết xấu hổ à? 
Thượng Quan Húc bị cháu gái vạch trần, nhưng trên mặt không có chút xấu hổ nào, nghiêm nghị nói, “A, đúng vậy, Hoàng gia gia tất nhiên đã tu luyện Thiên Đạo. 
Còn không phải là không tu tốt sao, nếu không lăn lộn tại địa phủ lâu như vậy, mà vẫn chỉ là quan ghi chép nhỏ nhoi.” 
Những gì ông ta nói thực sự làm người khác không nói nên lời, Thượng Quan Yên Uyển đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi Thượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891700/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.