Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Vân Y Phỉ, hắn ngơ ngác nhìn đôi giày thêu, đôi tay giấu ở trong chăn gắt gao nắm chặt lại, hắn biết, chính mình đang sợ hãi.
Hắn sợ hãi rằng tất cả đều chỉ là mơ, mọi thứ đều biến mất khi hắn nhắm mắt lại.
Hắn vô cùng lo lắng, nhưng lại cố gắng khống chế mình thật bình tĩnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Uyển Uyển.”
Một tiếng này, lại phảng phất dùng hết tất sức lực của hắn, cả người hắn đều gục xuống, xụi lơ trên giường.
Hắn đã từng có biết bao nhiêu hy vọng để có hắn có thể ngày ngày gọi nàng như vậy, “Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển của huynh.”
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hiện tại, hắn cuối cùng có thể thực hiện ước mơ này, khiến giọng nói hắn không tự chủ mà run rẩy.
Nhìn người nọ vén rèm lên, chậm rãi đi đến, vẫn như cũ là một bóng người mặc bộ áo đỏ tươi đẹp, giống như đang đắm chìm dưới ánh bình minh, hệt như trong ký ức vậy.
Nàng đứng ở nơi đó, mái tóc đen mềm mại xõa phía sau, trên mặt trang điểm một tầng phấn nhẹ nhàng, làn da trắng nõn như ngọc, lại có chút đỏ ửng.
Môi son khẽ mở, một tiếng,“Y Phỉ ca ca”, gọi hắn trở về từ ký ức xa xăm.
Hai mắt Vân Y Phỉ hơi khép lại, khóe mắt lại xuất hiện một giọt nước mắt, nhưng khi mở mắt ra, hai con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891667/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.