Chương trước
Chương sau
Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Vân Y Phỉ, hắn ngơ ngác nhìn đôi giày thêu, đôi tay giấu ở trong chăn gắt gao nắm chặt lại, hắn biết, chính mình đang sợ hãi.

Hắn sợ hãi rằng tất cả đều chỉ là mơ, mọi thứ đều biến mất khi hắn nhắm mắt lại.

Hắn vô cùng lo lắng, nhưng lại cố gắng khống chế mình thật bình tĩnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Uyển Uyển.”

Một tiếng này, lại phảng phất dùng hết tất sức lực của hắn, cả người hắn đều gục xuống, xụi lơ trên giường.

Hắn đã từng có biết bao nhiêu hy vọng để có hắn có thể ngày ngày gọi nàng như vậy, “Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển của huynh.”

Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.

Nhưng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Hiện tại, hắn cuối cùng có thể thực hiện ước mơ này, khiến giọng nói hắn không tự chủ mà run rẩy.

Nhìn người nọ vén rèm lên, chậm rãi đi đến, vẫn như cũ là một bóng người mặc bộ áo đỏ tươi đẹp, giống như đang đắm chìm dưới ánh bình minh, hệt như trong ký ức vậy.

Nàng đứng ở nơi đó, mái tóc đen mềm mại xõa phía sau, trên mặt trang điểm một tầng phấn nhẹ nhàng, làn da trắng nõn như ngọc, lại có chút đỏ ửng.

Môi son khẽ mở, một tiếng,“Y Phỉ ca ca”, gọi hắn trở về từ ký ức xa xăm.

Hai mắt Vân Y Phỉ hơi khép lại, khóe mắt lại xuất hiện một giọt nước mắt, nhưng khi mở mắt ra, hai con ngươi đen nhánh như đầm sâu, không chút nào gợn sóng, lóe lên một ánh sáng nhu hoà, “Uyển Uyển, người tới đây.”

Thượng Quan Yên Uyển nặng nề bước đến trước giường, chớp lấy đôi mi vẫn còn đẫm lệ, nhìn khóe mắt vẫn còn đọng lại chút lệ, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, giống như vừa mới tái sinh.

Thầm nghĩ trong lòng, lần cuối cùng mà chúng ta gặp nhau là khi nào? 5 năm trước tại bãi tha ma sao? Không, kia không tính là là gặp mặt, đương nhiên là vì lúc ấy nàng không thể mở được mắt nữa.



Lần cuối cùng gặp mặt chắc hẳn là bảy năm trước, là ngày nàng xuất giá, hắn ôn nhu chất vấn nàng, “Không phải muội nói sẽ lấy huynh hay sao?”

Đúng, chính là câu chất vấn kia, đã trở thành câu nói cuối cùng của hai người, cũng trở thành tổn thương vĩnh viễn không thể xóa đi được trong lòng nàng.

Nhưng mặc kệ như thế nào, mặc kệ thời gian trôi bao xa, cuối cùng chúng ta vẫn gặp lại nhau…

Nước mắt trên mặt Thượng Quan Yên Uyển vẫn chưa khô, nhưng nàng vẫn tươi cười rạng rỡ, lấy ra mấy cành hoa đào giấu ở đằng sau, “Y Phỉ ca ca, huynh rất thích hoa đào, nên muội tặng cho huynh.”

Nàng cố ý giả bộ là một người bạn xa cách đã lâu, nhưng lại tuyệt đối không nhắc đến việc giảm thọ hay trọng sinh.

Nàng muốn cùng hắn bắt đầu làm lại lần nữa, bắt đầu một cuộc sống mà không lo lắng điều gì.

Tuổi thọ của huynh, muội sẽ giúp huynh tìm lại, thiếu một ngày cũng không được.

Vân Y Phỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ mỉm cười của nàng, cảm thấy như một đóa hoa sau màn mưa, nở rộ trong lòng..

Hắn vươn cánh tay mảnh khảnh tái nhợt, nhẹ nhàng nhận lấy, đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, chậm rãi nói,“Thần rất thích.”

Hắn cố ý làm ra bộ như không có gì xảy ra, giống như khoảng thời gian bảy năm thảm thiết kia chưa bao giờ tồn tại.

Nàng không có gả chồng, cũng không có chết, mà hắn cũng chưa bao giờ rời đi, càng không có nghịch thiên cải mệnh.

Thượng Quan Yên Uyển nghe hắn nói như vậy, môi son khẽ giương lên, lông mi vẫn còn lưu lại nước mắt, thanh âm giống như xuyên qua thời gian trường hà, xa xưa mà trang trọng.

“Y phỉ ca ca, muội tới cưới huynh, hoa này là sính lễ của muội, huynh đã đáp ứng.”

Thời điểm nàng nằm thoi thóp ở bãi tha ma, nàng nhớ tới câu nói đó, câu chất vấn mà nàng không thể nào quên được.



Đến khi nàng được ôm vào trong lồng ngực ấm áp đó, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên trán, nàng liền đã nghĩ tới, nếu có thể làm lại, nàng hy vọng có thể trở lại ngày đó.

Trở lại dưới gốc cây hạ, sau đó nói cho hắn, “Huynh chờ muội tới cưới huynh, Y Phỉ ca ca.”

Hiện giờ nàng đã trọng sinh, cho nên nàng muốn thực hiện lời hứa của mình, không chút chậm trể, cho dù là một khắc cũng không thể.

Bất ngờ nghe thấy những lời này, Vân Phi Ỷ hoảng hốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, cành đào trong tay hắn run lên, mấy cánh hoa rơi xuống tấm chăn gấm trắng như tuyết, tựa như đang rơi trong tuyết.

Hắn ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng, mắt đen giống như một hồ nước sâu, tĩnh lặng, không có chút gợn sóng. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười nhợt nhạt, thanh âm mềm nhẹ, “Không, Uyển Uyển, thần không đáp ứng.”

Rõ ràng thanh âm này rất ôn nhu, rất ấm áp, nhưng lời nói ra lại làm nàng như rơi xuống vực sâu.

Lúc này, người choáng váng lại là Thượng Quan Yên Uyển, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh toát, quanh thân mình giống như bị bao trùm bởi băng tuyết, hai tay suy sụp rũ xuống dưới.

Trong lòng nàng như có vật gì chặn lại, vừa trướng vừa đau, chỉ cần hô hấp thôi đều đã làm nàng cảm thấy đau đớn.

Khuôn mặt dịu dàng của nàng cúi xuống, đôi mắt lưu ly tràn ngập nước mắt, bi thương mà nhìn hắn, cắn môi hỏi,“Tại sao?”

Là bởi vì câu trả lời này tới quá muộn, huynh đã hoàn toàn hết hy vọng sao?

Là bởi vì huynh oán trách muội đã từng vô tình, đã muốn cùng muội không có quan hệ gì nữa sao?

Vẫn là vì huynh đã không còn tin muội, không bao giờ muốn lời hứa của muội nữa rồi?

Trong lòng Thượng Quan Yên Uyển vô cùng rối bời, giống như có một móng vuốt sắt ở trong lồng ngực, tàn nhẫn đem trái tim nàng xé toạc ra một miệng vết thương, đau đớn vô cùng.

Đây là kết quả mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.