Đầu Thượng Quan Yên Uyển tựa vào người hắn, giống như là cún con, mà cọ cọ lên, thanh âm mê người, "Vậy huynh đừng kìm chế nữa.
Chúng ta đã bỏ lỡ kiếp trước rồi, còn muốn tiếp tục bỏ lỡ kiếp này sao?"
Vân Y Phỉ giãy giụa, mũi tràn ngập mùi hương thơm phức, cả người được bao bọc trong sự dịu dàng của nàng, chỉ vì cái chạm nhẹ của nàng, sự tàn nhẫn dày công tích tụ trong nháy đã mắt tan thành mây khói.
Quả nhiên, đối mặt với nàng, hắn chưa bao giờ có sự tự tin.
Hắn, một quốc sư, địa vị cao cả, người trên vạn người, giống như một vị tiên nhân, vô dục vô cầu, từ trên cao nhìn xuống, coi vạn vật như sâu kiến, thậm chí liền không liếc mắt một cái. Hắn có thể tàn nhẫn, không có tình cảm với bất kỳ người nào.
Nhưng nàng là người duy nhất mà hắn không thể buông bỏ. Vứt bỏ hay lãng quên, bất cứ khi nào liên quan đến nàng, hắn đều cẩn thận và chú ý đến.
Dù nàng muốn làm gì, hắn sẽ hết mình ủng hộ, cho dù nàng có rời xa hắn, làm cho dù trái tim hắn rỉ máu, hắn cũng sẽ không chút do dự rời đi.
Có lẽ là hắn đã trúng phải bùa chú của nàng, rốt cuộc đã hắn không thể thoát khỏi
Thượng Quan Yên Uyển vừa lúc nhìn thấy bát thuốc đen, nàng khẽ xoa mặt, trong lòng đau xót, giọng nói có chút tủi thân,"Y Phỉ ca ca, huynh nói thật đi, có phải vì sức khỏe của huynh mà từ chối muội không?"
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891661/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.