Bị nàng tập kích bất ngờ, Vân Y Phi theo bản năng vươn tay ôm lấy nàng, chỉ sợ không cẩn thận làm nàng bị thương.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhưng lại nói ra những lời chính trực kia, hắn dở khóc dở cười, cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, dịu dàng nói, “Mọi chuyện luôn có ngoại lệ, mà muội là ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời của ta.
Ngay khi ta quyết định ôm muội vào trong vòng tay, thì đó cũng là thời điểm đánh dấu số phận hai ta không thể chia lìa."
Thượng Quan Yên Uyển nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng ấm áp, tay chân lại càng quấn chặt lấy hắn, nũng nịu nói, "Thì ra, huynh đã tham luyến sắc đẹp của muội từ mười năm về trước."
Lưu quang chợt lóe trong mắt Vân Y Phỉ, khẽ cười nói, "Không, khi đó, người tham luyến sắc đẹp không phải là ta, mà là muội, Uyển Uyển à. Khi ấy muội vẫn chỉ là một tiểu nha đầu, vậy mà đã dõng dạc tuyên bố sẽ cưới quốc sư về nhà.”
Khuôn mặt Thượng Quan Yên Uyển đỏ bừng cả lên, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, còn mạnh miệng, "Muội mặc kệ, muội nói lời này từ hơn mười năm trước rồi, huynh dù muốn hay không cũng phải gả cho muội."
Vân Y Phỉ khẽ cười, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, thanh âm mềm mại như nhung, “Người đã là của muội rồi, còn có cái gì là không thuộc về nữa đâu.”
Thượng Quan Yên Uyển chỉ cảm thấy "Ầm" một tiếng, máu toàn thân như dồn hết lên mặt, hai tay ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891567/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.