Bàn tay trong tay áo của Tôn Khải Yến nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười, "Công chúa, người có phải là đang nói đùa không, thần sẽ rơi đầu mất." 
Thượng Quan Yên Uyển giả bộ hiểu rõ, sắc mặt vẫn thờ ơ như cũ, nhàn nhạt nói, “A, quốc công yên tâm, ta chỉ nói đùa thôi. 
Quốc công tận trung vì nước như vậy, sao có thể làm ra chuyện tày trời như mưu quyền soán vị cơ chứ, ngươi đừng để trong lòng. Lại nói, quốc công đã không muốn giang sơn của Thượng Quan gia ta, những chuyện khác đương nhiên là chuyện nhỏ, quốc công nói đi." 
Tôn Khải Yến đã ra chiến trường từ năm mười tuổi, gã đã chiến đấu một cách ác liệt trong năm năm ở quân đội, lãnh đạo đội quân Khai Bình bất khả chiến bại, chưa bao giờ sợ bất cứ ai. 
Nhưng bây giờ đối mặt với Thượng Quan Yên Uyển, tuy nàng chỉ là một tiểu công chúa sống trong nhung lụa, gã vốn tưởng rằng có thể tùy ý mà nhào nặn nàng, nhưng xung quanh nàng lại có một loại áp lực đè nén khiến gã không thở nổi. 
Gã áp chế sóng gió trong lòng, tận lực làm ra vẻ bình tĩnh, thấp giọng nói, "Công chúa đã nói như vậy, vậy thần cũng không khiêm tốn nữa, thần muốn xin bệ hạ ban hôn." 
Ban hôn? Ban hôn là ổn rồi, đó chính là điều nàng muốn. 
Trên mặt Thượng Quan Yên Uyển không lộ ra chút kinh ngạc nào, tựa hồ đoán được gã sẽ nói lời này, giả vờ suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891491/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.