Khi Thu Khinh thấy nàng mở to hai mắt, sự lo lắng lúc này mới được giảm xuống.
Nàng ta nhìn mí mắt Thượng Quan Yên Uyển run rẩy, nói, "Công chúa, người…"
Thượng Quan Yên Uyển đưa tay chạm vào khóe mắt còn đọng nước, trong vô thức nàng lại nhớ tới kiếp trước.
Nàng cười chua xót, dường như đang tự nói với chính bản thân mình, “Chỉ là chuyện nhỏ không tốn bao nhiêu công sức, nhưng lại liều mạng theo đến cùng, không hề oán trách hay hối hận.
Nhưng vì chuyện này mà phải trả giá, trở thành con sói mắt trắng, ai ai cũng muốn đuổi cùng giết tận, thật nực cười."
Thu Khinh cau mày, tuy nghe không hiểu công chúa đang nói gì, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được hiện tại trong lòng công chúa đang chất chứa rất nhiều bi thương.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
"Công chúa, đã tới cổng Thần Võ rồi, Mị Vũ đã chuẩn bị kiệu xong."
Thượng Quan Yên Uyển nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt, được Thu Khinh đỡ xuống xe ngựa, ngồi vào bên trong kiệu.
Thân ảnh của Xích Ly và Mị Vũ chợt biến mất, thoát ẩn thoát hiện trong làn gió lạnh.
Chiếc kiệu đi qua vài cánh cổng rồi dừng lại trước cung Trùng Hoa.
Thượng Quan Yên Uyển đang định bước ra khỏi kiệu, lại thấy một bàn tay trắng mảnh khảnh giơ tay vén rèm cửa lên, đầu ngón tay hơi ửng hồng.
Không phải Thu Khinh! Mà là huynh ấy!
Tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891485/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.