Thúy Hoa thấy Nhị Cẩu Tử không chịu ra, nhìn Thượng Quan Yên Uyển cười cười xin lỗi, lại bước nhanh đi đến chỗ Nhị Cẩu.
“Nhị Cẩu, mau ra đây, không phải sợ đâu, những người đó đã cứu mạng con, là người tốt.”
Nhị Cẩu nghe được nàng ta cổ vũ, lại lần nữa đem đầu lộ ra, tay nhỏ run rẩy, tiếp nhận kẹo hạt dẻ trên tay Đông Âm.
Đông Âm cong cong hai hàng lông mày, nhấp môi cười.
“So với lần trước thì đã mập lên chút rồi, vẫn là như này đáng yêu hơn.”
khóe miệng Thúy Hoa cũng mang theo vui mừng cười, trìu mến mà nhìn Nhị Cẩu.
“A, từ lần trước xảy ra chuyện đó, hai vợ chồng chúng ta dù bận bịu thế nào cũng đều đem hắn mang theo bên người.
Lúc mệt, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của hắn, mọi mệt mỏi liền tan biến sạch.
Trước kia lại không phát hiện ra, để làm lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Nếu không luôn để hắn một mình tại sân sau hậu viện, Nhị Cẩu sẽ không sợ người lạ như vậy chứ?
Liệu nó có giống như những đứa trẻ khác, sẽ ăn nói hùng hồn rồi không, đều là hai chúng ta sai rồi.”
Nói tới đây, từng giọt lệ rơi khóe mắt theo những đường cong trên gương mặt chậm rãi chảy xuống.
Thượng Quan Yên Uyển yên lặng nhìn Thúy Hoa rơi lệ, ánh mắt chợt lóe lên, lại nhìn về phía Nhị Cẩu, khóe miệng cố gắng cong lên một nụ cười nhẹ.
Nhị Cẩu sửng sốt, như bị nụ cười kia hút hồn, cái miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-su-cong-chua-lai-di-gap-quy-roi/2891457/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.