Edited by Cigar. Lúc sáng sớm Mặc Lý đã đánh tiếng trước với Lý Thiếu Thiên, sau khi ra khỏi nhà ga liền cùng Chu Phi đứng chờ ở tại chỗ chờ Lý Thiếu Thiên tới đón. Không bao lâu sau, một chiếc SUV màu đen dừng ở trước mặt hai người, cửa kính xe hạ xuống, Lý Thiếu Thiên đeo kính râm từ trong xe thò đầu ra. “Lên xe.” Mặc Lý vô cùng vui vẻ leo lên xe, trong lòng Chu Phi có điểm chua, khóe miệng nhếch than thở một tiếng: “Ra vẻ ngầu gì chứ.” Cũng may Lý Thiếu Thiên không đến mức buổi tối mà đeo kính râm lái xe, sau khi cửa kính xe đóng kín thì tháo kính râm xuống. Mặc Lý ngồi ở ghế phó lái, mỉm cười đánh giá Lý Thiếu Thiên. “Đại sư ca, anh còn đẹp trai hơn trên TV hay trong video trên mạng nữa, ai da, em giờ không nhận ra được anh nữa rồi.” Lý Thiếu Thiên nâng tay xoa mái tóc của cậu. Vài năm không gặp, hắn như cũ có thể dễ dàng nghe ra được ẩn ý không được tự nhiên trong lời nói của sư đệ, đây là đang trách hắn không có trở về gặp cậu. Lúc không nhìn thấy nhau thì nhu thuận nhớ nhung, vừa thấy mặt sẽ lập tức tính toán sổ sách cũ, đúng là sư đệ của hắn. “A Ly, thắt dây an toàn vào.” Lý Thiếu Thiên vừa chậm rãi khởi động xe vừa nhắc nhở Mặc Lý. “Ài, thật tốt.” Mặc Lý vừa lôi kéo dây an toàn vừa đánh giá nội thất trong xe, liên tục cảm thán: “Thành đại minh tinh đang nổi có khác, có rất nhiều fan, xe xịn cũng có thể lái, chi tiêu cho sư đệ cũng không cần suy nghĩ. Đại sư ca, em không hỏi anh trước đã tìm anh xin nương tựa, liệu có khiến anh khó xử không?” Lý Thiếu Thiên cười đến bất đắc dĩ: “Anh sai rồi, A Ly, đều là do sư ca không tốt.” Với chỉ trích của Mặc Lý thì không cần chống chế khoác lác gì cả, nhận sai là được rồi. Mặc Lý vừa lòng hừ một tiếng, ôm cánh tay tựa lưng vào ghế ngồi. Chu Phi từ phía sau vươn một bàn tay vỗ vỗ Mặc Lý: “A Ly, nếu cậu không muốn làm phiền sư ca, chúng ta tới khách sạn ở cũng được mà.” Mặc Lý không nói chuyện, Lý Thiếu Thiên thông qua kính chiếu hậu trong xe nhìn hắn một cái: “Chu Phi, tôi còn chưa cảm ơn cậu đã đến thành phố S cùng A Ly.” “Tôi cũng còn chưa kịp cảm ơn đại minh tinh trăm công nghìn việc đã bớt thời gian đến tiếp đãi hai chúng tôi đâu. A Ly đối với giới giải trí của anh cái gì cũng không biết, anh là tiền bối nhớ phải hướng dẫn chúng tôi nhiều hơn đấy.” Chu Phi cắn răng cười nói. Lý Thiếu Thiên nhíu nhíu khóe môi: “Tất nhiên là thế rồi. Tôi làm sao có thể yên tâm để A Ly một mình, chương trình này tôi cũng sẽ tham gia ghi hình.” Mặc Lý vui mừng quay đầu lại: “Sư ca cũng tham gia? Anh sẽ cùng em xướng Độ Hồ tiên sao?” Hồ tiên lẻ loi một mình cô đơn lâu lắm rồi, đạo trưởng của nó đã thật lâu không có trở về. “Chỉ sợ không được.” Lý Thiếu Thiên cười cười. “Anh tham gia với tư cách giám khảo.” “À.” Mặc Lý có chút thất vọng, cúi đầu thở dài một tiếng. “Được rồi, dù sao đó cũng là chuyện không có cách nào thực hiện, ai kêu anh hiện tại đang nổi, làm giám khảo thì lợi hại hơn.” Mặc Lý đoán. Lý Thiếu Thiên gật đầu, không nhiều lời giải thích. Đạt được một slot làm giám khảo đã đủ thấy được sự lợi hại trong thủ đoạn của Phương Lâm, những giám khảo khác đều là lãnh đạo của Bộ Văn hóa, hoặc là vị tai to mặt lớn quyền thế nào đó, kinh nghiệm lẫn tư lịch của hắn xét ra đúng là chẳng đủ xem. Yêu cầu duy nhất của Phương Lâm chính là không cho hắn xướng hí khúc. Lý Thiếu Thiên chở Mặc Lý và Chu Phi về căn hộ của hắn ở trong một tiểu khu xa hoa tại thành phố S, phòng dành cho khách đã sớm quét tước lau dọn sạch sẽ, hai người chỉ cần xách vali vào ở là được. Lo lắng đến tính chất của chương trình, về sau sẽ có không ít truyền nhân của các tài nghệ truyền thống từ các nơi tới thành phố S, việc chuẩn bị trước ký túc xá cũng là một cử chỉ thể hiện sự ân cần chu đáo. Các staff của tổ chương trình đều khen ngợi sự cẩn thận săn sóc của Yến tổng, tất cả mọi người đều biết thậm chí trong đó có một gian phòng là Yến tổng tự mình quan sát người ta bố trí. Một nhà đầu tư bình dị gần gũi như vậy biết tìm ở đâu?! Có thể thấy được vị công tử phú nhị đại này cỡ nào tôn trọng truyền thống văn hóa của nước ta, tôn trọng tất cả các truyền nhân đến từ các nơi khắp đất nước. Tổ trưởng tổ tuyên truyền Lăng Tiểu Phi lấy chuyện này làm đề tài tung lên mạng tăng độ nhận biết cho chương trình. Ở trong thế công mà Lăng Tiểu Phi đã tận dụng mọi thứ để tuyên truyền, độ hot của chương trình trước không biết như thế nào, nhưng hình tượng của Yến Lẫm ở trên mạng đã được xây dựng thành một hình tượng vĩ đại kim quang tỏa ra tứ phía, lại còn có mác tổng tài bá đạo phối với xuất thân vượt trội và ngoại hình đỉnh cấp lại thêm bằng cấp siêu phàm, trong lúc nhất thời gặt hái được vô số fangirl, trứng của các chị em ở khắp nơi rụng vì hắn rơi đầy đất. Chỉ có Yến Lẫm biết hắn là ôm cái dạng tâm tư không thể để người khác biết nào mà bài bố phòng nhỏ ấm áp này. Vé xe lửa tổ chương trình mua cho Mặc Lý định là tám giờ tối nay đến nơi, Yến Lẫm sáng sớm đã phái người của tổ chương trình lái xe đi tiếp người, còn bản thân ngồi chờ ở phòng trong ký túc xá phân riêng cho Mặc Lý, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ lãng mạn. Không biết vận mệnh sai lầm ở chỗ nào, chuyện gặp Mặc Lý đối với hắn thật sự quá khó khăn, đối thoại tán gẫu lại càng gia tăng độ khó thêm một tầng, muốn có tứ chi tiếp xúc quả thực là khó càng thêm khó. Bộ chuyện kết giao giữa người với người bình thường có thể khó đến như thế à?! Làm phép so sánh, Lý Thiếu Thiên tùy ý tiêu xài sự thân mật của Mặc Lý dành cho hắn, Chu Phi tùy thời vây quanh bên người Mặc Lý cùng cậu đùa giỡn hi hi ha ha, thoải mái tự nhiên như hô hấp vậy. Fan đu idol đều có thể vây quanh Mặc Lý líu ra líu ríu, thậm chí còn có thể chụp ảnh chung với cậu. Cố tình tới lượt hắn vận mệnh lại tàn khốc như vậy. Chỉ tiếc hắn sinh ra ở một cái xã hội pháp chế. Yến Lẫm ngồi ở trên sofa mới tinh trong phòng khách, ngón tay gõ gõ đùi, kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng tối nay thần vận mệnh vẫn như cũ không có bố thí cho hắn một ít nhân từ của ngài, thời điểm sắp tới chín giờ hắn nhận được điện thoại của tài xế hắn phái đi đón Mặc Lý. “Mặc bầu gánh có người tới đón, chúng tôi không có đón được cậu ấy.” Yến Lẫm không có lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, khách khí nói lời cảm tạ với tài xế, hít sâu một hơi, bình tĩnh cúp điện thoại, cầm lấy áo khoác tắt đèn xuất môn. Đi đến thành phố S chưa đến hai ngày, Mặc Lý rất nhanh đã vùi đầu vào công việc. Người của tổ chương trình thông báo cho cậu đến đại sảnh ghi hình số 3 của đài truyền hình nào đấy để ghi hình chương trình. Lý Thiếu Thiên dù sao cũng là minh tinh đang nổi, không có khả năng làm tài xế chở cậu đi ghi hình, Chu Phi rốt cuộc có cơ hội ra tay, tay trái kéo vali tay phải nắm Mặc Lý đi tới địa điểm ghi hình. Tống Lục Minh đã sớm dẫn theo đoàn đội ở nơi ghi hình bận rộn, sau khi nhìn thấy Mặc Lý đã tới ông lại chỗ cậu chào đón một tiếng, sau đó sai người dẫn cậu đi đến phòng thay đồ. Tống Lục Minh có thể đoán được tâm tư của Yến Lẫm, song ở địa vị của ông cũng không có tất yếu phải tỏ ra kính trọng với chim hoàng yến của nhà đầu tư. Mặc Lý chiếm được sự tôn trọng nên có dành cho truyền nhân của một môn nghệ thuật truyền thống, người của tổ chương trình đều gọi cậu là Mặc bầu gánh, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì hơn thế. Chu Phi đối với phòng thay đồ đơn sơ cực kì bất mãn, nơi này còn không bằng hậu trường của gánh hát Mặc gia. Rạp hát của Mặc gia là do hắn giúp đỡ trang hoàng, cho dù là bản nâng cấp từ trại nuôi gà, hắn cũng tận lực tạo ra một rạp hát xứng với Mặc Lý. Phòng thay đồ trước mắt chỉ có mấy cái bàn đơn giản lắp sát tường, bên cửa sổ có cái bồn rửa tay nho nhỏ, hai người ngồi ở trên ghế gấp, đợi nửa ngày cũng không có thợ trang điểm đến tiếp đón. Chu Phi ra ngoài dạo một vòng, phát hiện các thợ trang điểm đều ra ra vào vào các phòng khác, hắn nhìn thoáng qua khe cửa, bài trí bên trong không sai biệt lắm, nhưng náo nhiệt hơn hẳn phòng của Mặc Lý, trên cửa còn có biển tên, đều là những cái tên quen mắt, rõ ràng là phòng cá nhân chuyên dụng. “Hơi quá đáng, chương trình này không phải là chương trình dành cho nghệ thuật văn hóa truyền thống sao, chúng ta mới là nhân vật chính, bợ đỡ người khác như vậy là chuyện gì thế này!” Chu Phi nổi giận đùng đùng trở về, phát hiện Mặc Lý tự mình lấy ra túi trang điểm từ trong vali, soi gương nhỏ tự mình trang điểm. “Không thể cứ như vậy mà bỏ qua, tôi đi tìm Tống Lục Minh.” Chu Phi ở Mặc Huyền cũng là xưng bá một phương, làm sao có thể chịu được sự thiệt thòi này, huống chi là để cho Mặc Lý mà hắn yêu mến bị ghẻ lạnh. “Cậu yên tĩnh một lát đi.” Mặc Lý liếc xéo hắn một cái. “Tôi cũng không muốn để người khác đụng vào mặt tôi đâu.” Chu Phi vẫn nuốt không được cơn tức này. “Đây là vấn đề về thái độ.” Hắn biết giới giải trí có xu hướng hùa theo người có thế, công kích người thất thế, hắn đối với loại tình cảnh thực tế của xã hội này không có ý kiến, song hắn chưa bao giờ nghĩ loại đối đãi này lại rơi vào người Mặc Lý. Vô luận là độ nổi tiếng trên mạng hay vẫn là —— cứ việc hắn cực kì không muốn thừa nhận —— quan hệ với Lý Thiếu Thiên, Chu Phi đều cho rằng Mặc Lý đã muốn có đủ sức nặng để có được một ít đãi ngộ đặc thù. Như thế nào đãi ngộ đặc thù không có thì thôi đi, ngược lại còn bị người ta khinh thường? Chu Phi nếu biết Lý Thiếu Thiên từ sau khi debut đến nay đắc tội bao nhiêu người, đến bây giờ vẫn còn có vài tay già đời trong giới nhìn Lý Thiếu Thiên không vừa mắt, có lẽ sẽ không cảm thấy kì quái như vậy nữa. Mặc Lý không thèm để ý đến mấy cái quanh co vòng vèo này, lấy ra keo xịt tóc sửa sang lại tóc, vừa lòng nhìn gương soi trái soi phải. “Hoàn mỹ.” Sóng mắt của cậu vừa chuyển, nhìn về phía Chu Phi. “Tôi có đẹp không?” Chu Phi hoàn toàn chịu không nổi ánh nhìn từ đôi đồng tử hớp hồn của Mặc Lý, bị đôi mắt ma mị như tơ này làm cho thần hồn điên đảo, nhất thời ngay cả tức giận cũng quên mất, ôm ngực mắt nổ đom đóm. “Đẹp, A Ly cậu thật đẹp.” “Mau chiếu gương cái gáy hộ tôi.” Mặc Lý ý bảo hắn ra chỗ bàn lấy cái gương lại đây. Chu Phi cầm gương đứng ở phía sau cậu, Mặc Lý xoay đầu qua lại, nhìn qua gương trong tay thưởng thức cái gáy của chính mình. “Gáy hoàn mỹ.” Mặc Lý vừa lòng kết thúc. “Được rồi, không cần cậu nữa. Đi chết đi.” Mặc Lý phất tay đuổi. “Ài.” Chu Phi vui vẻ đi cất gương, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vài người đang đứng ở cửa, trong đó có một người đàn ông còn khiêng camera yên lặng ghi hình. “Oạch, Mặc bầu gánh, đạo diễn Tống phân phó tôi tới trang điểm cho cậu. Chương trình của chúng ta xem như là một chương trình thực tế, đạo diễn Tống nói phải ghi hình từ lúc bắt đầu hóa trang.” Một cô gái đeo kính đen đi đến, không phải không có xấu hổ mà chào hỏi. Cô gái này không hay lướt weibo, cũng không nhận ra trong đám người này có một bầu gánh đang hot trên mạng, còn tưởng rằng người có thể gọi là bầu gánh hẳn là một lão già tóc hoa râm cực kì ổn trọng, không nghĩ tới là một đóa kì ba tự kỷ như vậy. “Cám ơn, tôi trang điểm xong rồi, không cần đến cô.” Mặc Lý phủi tay áo. Thợ trang điểm chỉ có thể yên lặng lui về phía sau, cũng không thể làm gì với thái độ không đủ khiêm nhường của cậu, dù sao chính cậu còn không sợ camera. Tiểu nugu vì đẹp mà sinh kiêu này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người trong giới dạy lại cách ăn ở. Bầu không khí trong phòng thay đồ trở nên trầm mặc xấu hổ, đoạn băng này quay xong hẳn đạo diễn sẽ không vừa lòng. Nhưng xấu hổ thì sẽ có cách trị xấu hổ, còn không tới phiên những nhân viên ở đây phải quan tâm, cameraman làm đúng nhiệm vụ ẩn hình thành thị giác của Thượng đế, không nói tiếng nào trầm mặc ghi hình toàn bộ những gì xảy ra. Vài phút sau đó, rốt cuộc có nhân viên trong trường quay tới gọi cậu tiến vào trường quay, Mặc Lý đứng dậy đuổi kịp. Cảnh phải quay hôm nay chính là cảnh các tiểu thịt tươi tiểu hoa đán học nghệ. Vốn Tống Lục Minh định ở Mặc Huyền ghi hình, nhưng là sau khi khảo sát thực địa, ông cảm thấy cái rạp hát tiền thân là trại chăn nuôi gia súc kia của Mặc gia không đạt được hiệu quả thị giác ông mong muốn, quyết định ở trường quay dựng bối cảnh cổ kính, nhân viên đều ở thành phố S cũng dễ quản lý hơn. Sau khi Mặc Lý bước vào trường quay, sáu tiểu thịt tươi tiểu hoa đán trong veo như nước đã muốn tập hợp đủ. Cậu đẩy cửa tiến vào, sáu người khách khí từ trên ghế đứng dậy, cùng cậu chào hỏi. “Chào Mặc bầu gánh.” Camera đã bắt đầu ghi hình, một đoạn này chủ yếu là muốn quay phản ứng chân thực của mọi người. Tuy rằng không có kịch bản, nhưng là trước camera phải biết tôn sư trọng đạo ai cũng đều biết diễn, sẽ không ai biểu hiện ra vẻ không tình nguyện bái một bầu gánh trẻ măng nổi trên mạng làm sư phụ. Sáu người tham gia là những nghệ sĩ trẻ đã có tác phẩm của riêng mình cũng như nhân khí khá cao, tham gia chương trình này chủ yếu là vì xem ở tên tuổi của đạo diễn Tống Lục Minh, với cả cái danh nhà đầu tư là tập đoàn Lam Kình. Mặc kệ chương trình này có thể nổi hay không, tập đoàn Lam Kình vì bức cách của nó cũng sẽ nâng đỡ chương trình này bay cao, thứ bọn họ cần nhất hiện tại chính là bức cách. Không có ai thật sự là vì muốn phát huy truyền thống văn hóa mà đến, huống chi vị bầu gánh trẻ tuổi trước mặt nổi tiếng phần lớn nguyên do là vì dính đến cái gọi là CP. Đối với các khách mời đến ghi hình mà nói, họ không cảm thấy chuyện này gây ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng là đều nghĩ dựa vào cái này để nổi thì quả là thật không có tí bức cách nào. Mặc Lý nhìn ra được sự khinh thường từ sáu “đệ tử” mà mặt ngoài tỏ ra khách khí, mỉm cười, khoanh tay đi vào trong đại sảnh cổ kính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]