Edited by Cigar.
“Mặc Lý, gánh hát Mặc gia, giải tán đi.”
Thời điểm Mặc bầu gánh nói ra câu này, ông mặc trường bào màu xanh giặt đến mức trắng bệch và quần bố tối màu, ngồi ở trên xích đu làm bằng trúc tự chế trong phòng khách. Đó là một trong số ít gia cụ còn giữ lại, lấy từ nhà cũ của Mặc gia, mặt khác đều tan thành cát bụi cùng rạp hát cũ xưa.
“Ba, có phải lúc xuống nông thôn diễn tuồng gặp phải chuyện gì không?” Mặc Lý hỏi.
Cậu còn nhớ rõ hùng tâm tráng chí của ba lúc trước khi xuất phát. Chuyến lưu diễn xuống nông thôn mỗi năm là chuyện ba cậu cảm thấy vui vẻ nhất. Thời điểm khán giả nơi thành thị càng ngày càng ít, tuồng diễn của gánh hát Mặc gia ở nông thôn ít nhất vẫn thu hút được rất nhiều khán giả lớn tuổi là các ông bà già, bọn họ là thật sự nguyện ý xem tuồng do gánh hát Mặc gia diễn.
Mặc Lý mới trước đây từng đi theo gánh hát xuống nông thôn, mặc kệ là trời nóng hay lạnh, phía dưới sân khấu mà gánh hát Mặc gia dựng lên có rất nhiều băng ghế mà các khán giả lớn tuổi tự mang đến, chăm chú xem tuồng của gánh hát Mặc gia một năm mới tổ chức một lần.
Nói thật, còn hơn là mấy cô gái trẻ fan của cậu, Mặc bầu gánh càng thích những người già này hơn. Bọn họ đại biểu cho niên đại huy hoàng nhất của gánh hát Mặc gia. Thời điểm ở nông thôn diễn tuồng, ông có thể tạm quên đi tình cảnh xấu hổ của gánh hát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-thien-huong/1311985/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.