Edited by Cigar.
Yến Lẫm ngồi ở vị trí trung tâm, liên tục có người đến kính rượu. Hắn tuy rằng vị thành niên song tửu lượng cũng không kém, cho dù đã uống mấy ly rượu cũng không có dấu hiệu nhiễm men say.
Nhưng ông Lý nhìn không được, ngăn không cho người khác tiếp tục kính rượu hắn. Dân phong thành phố Mặc Huyền không tính là hào sảng phóng khoáng, nhưng cũng có một chút tục tằng không câu nệ tiểu tiết, uống rượu là hạng nhất trong số đó. Mặc kệ anh bao nhiêu tuổi, nếu đã là đối tác làm ăn, không kính rượu chính là khinh thường đối phương.
Ông Lý sắp không ngăn được, cũng may sân khấu kịch bên kia truyền đến động tĩnh, ông vội vàng chỉ vào sân khấu.
“Bắt đầu diễn bắt đầu diễn, mọi người mau xem diễn! Đừng lãng phí nỗi khổ tâm của Mặc bầu gánh.”
Đám diễn viên nhí đóng Ngộ Không đùa giỡn trên sân khấu đã muốn lui xuống, rèm che kéo xuống, dàn nhạc gánh hát cũng tấu lên những điệu cổ xưa, phía sau rèm hẳn là đang bố trí sân khấu, chỉ có một chút động tĩnh truyền ra.
Không bao lâu sau, vài nhịp trống giòn giã vang lên xé rách sự im lặng, chậm rãi từ nhẹ đến mạnh, tiếng trống càng ngày càng rõ ràng, tiết tấu cũng càng ngày càng thanh thoát.
Một khắc nhịp trống dừng lại, một đoạn nhạc gảy tì bà cao vút chợt vang lên, giống như dây đàn kéo căng vút bay về phía trời cao, chưa kịp rơi xuống, cũng đã biến mất ở giữa không trung.
Tiếng đàn chấm dứt, tiếng sáo xa xưa bắt đầu nổi lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-thien-huong/1311977/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.