Chương trước
Chương sau
Trưa hôm sau, Như Ý bị lỗ mũi ẩm ướt của meo meo khẽ đẩy gương mặt đánh thức.
“Meo meo.”
Nàng mỉm cười thỏa mãn mà ôm mèo vào trong ngực, vuốt ve lông mềm mại của mèo nhỏ, vừa kề mặt lên gối đầu của người nào đó, phía trên vẫn còn hơi thở nam tính mê người của Tư Mã Vô Úy.
“Ta là nữ nhân phóng đãng, đúng không?”
Nhớ tới kích tình tối qua làm lòng người nhảy lên đỏ mặt, nàng mắc cỡ muốn hét lanh lảnh.
Nhớ tới Tư Mã Vô Úy nói lời ngon tiếng ngọt bên tai nàng, trên mặt nàng càng tràn đầy nụ cười sáng lạn hạnh phúc.
Nàng muốn lớn tiếng nói với người thiên hạ về người nàng tràn đầy yêu thương trong lòng.
Nàng yêu Tư Mã Vô Úy.
Như Ý cũng không biết mình yêu hắn từ lúc nào, vốn nàng ghét tuổi hắn hơn nàng một bó lớn, bề ngoài của hắn quá xuất sắc, tính khí lại không tốt, hơn nữa còn thích cầm búa chém cánh cửa của nàng -
Nàng cự tuyệt đối mặt với những khuyết điểm này, mà đi tiếp nhận ưu điểm của hắn, nhưng chỉ cần Tư Mã Vô Úy nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng này khiến Như Ý khắc sâu cảm nhận được nàng thân là nữ nhân.
Hơn nữa sau khi nàng rúc vào trong ngực hắn thì nhiệt tình của hắn và dịu dàng của nàng, lớn mật và tà ác đều biến nàng thành một người khác – một Nam Như Ý nàng không biết.
Nàng yêu hắn!
Xác định trái tim còn cứng rắn hơn tảng đá, nhưng còn hắn?
Hắn nghĩ gì về nàng?
Có thể chê nàng quá tùy hứng, quá không ngoan, không đủ dịu dàng không?
Không được, nàng nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng.
Song khi nàng rửa mặt xong, ăn mặc càng thêm xinh đẹp hơn bình thường, chuẩn bị đi đối mặt với tướng công của mình thì Tống lão lại gấp gáp vội vàng đến mang theo tin xấu.
“Phu nhân, phu nhân, việc lớn không xong rồi.”
Như Ý xoay người đối mặt với Tống lão thở hổn hển, “Thế nào?”
“Tướng quân ngài ấy – ngài ấy -”
“Hắn thế nào?”
“Ngài ấy bị Hoàng thượng bắt, nhốt vào trong thiên lao rồi.”
Trải qua kiểm soát vào thông báo trùng trùng điệp điệp, Như Ý thật vất vả mới được phép tấn kiến Hoàng thượng.
Dọc theo đường đi, bước chân chưa từng dừng lại mà xông vào ngự thư phòng, vừa vào trong, phát hiện phụ mẫu cũng ở đây.
“Tham kiến Ngô hoàng vạn tuế.” Nàng cung kính cúi chào.
“Bình thân.”
“Tạ Hoàng thượng.”
Như Ý liếc nhìn phụ mẫu, ánh mắt lại rơi lên người Long Ký Quang.
“Hoàng thượng, rốt cuộc Tư Mã tướng quân phạm vào tội gì, Hoàng thượng lại bắt hắn, nhốt vào trong thiên lao?”
Còn không phải bởi vì ngươi.”
“Cháu?” Nàng mở to mắt, vẻ mặt hoang mang.
Hắn lấy một phong thư trong tấu chương. “Thư này có phải ngươi viết tới mắng trẫm không?”
Như Ý đột nhiên cả kinh, vội vàng giải thích, “Cậu, đó là do cháu nhất thời vô cùng tức giận, mất trí mới – mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.”
“Cho nên?”
“Những điều trong thư đều là nói nhảm.”
“Nhưng cũng đều là lời nói thật đúng không?” Hắn uy nghiêm hỏi.
“Đây -” Như Ý vội dùng ánh mắt cầu cứu phụ mẫu đứng bên cạnh.
Tướng quốc mở miệng trước: “Ta gả nữ nhi duy nhất cho Tư Mã tướng quân, hy vọng hắn có thể chăm sóc tốt cho nữ nhi, không ngờ hình như hắn có điều bất mãn với Như Ý, nghe nói còn động thủ đánh con bé.”
“Phụ thân, con không muốn người nói những điều này.” Nàng vốn tưởng rằng phụ thân sẽ đứng về phía Tư Mã Vô Úy, trước kia không phải phụ thân luôn đứng về phía hắn sao, trách mắng nàng cố tình gây sự?
“Nữ nhi à, phụ thân muốn thông suốt, mặt mũi không quan trọng, hạnh phúc của con mới quan trọng nhất.” Nam Thương Bách hiền lành nói.
“Phụ thân -” Lòng Như Ý như lửa đốt, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống, cũng bởi vì nàng quá lo lắng cho an nguy của tướng công, cho nên không chú ý tới Tướng quốc và Hoàng thượng đang cùng nháy mắt.
Như Ý tuyệt đối không ngờ rằng thư nàng viết trong lúc giận dỗi lại rơi vào tay Hoàng thượng, nhưng nàng cũng rất buồn bực, thư nàng viết xong cũng đã quên, nàng có đưa ra ngoài sao?
“Như Ý à! Đừng nói cậu đối xử không tốt với cháu, nếu cuộc hôn nhân này khiến cho cháu vô cùng uất ức, vậy trẫm có thể làm chủ thay cháu.”
“Làm chủ thế nào?”
“Kêu Tư Mã Vô Úy tiến cung, viết hưu thư. Chỉ có điều đừng lo lắng, đối tượng tương lai của cháu đã sắp xếp xong, tin tưởng lần này nhất định làm cháu hết sức hài lòng.”
“Hưu thư?” Sắc mắt Như Ý hết xanh lại trắng.
Phu nhân Tướng quốc đi đến bên cạnh nữ nhi ruột của mình. “Như Ý, mẫu thân hiểu trinh tiết rất quan trọng với nữ nhân, giống như sinh mạng, chỉ có điều, hại con nửa đời sau không hạnh phúc, chúng ta cũng không nhẫn âm, cho nên quyết định thay đổi hôn nhân sai lầm này.”
“Nương!” Nàng nắm tay phu nhân Tướng quốc thật chặt, gióng như hoàn toàn không nghe lọt tai lời người nói, đầy trong đầu chỉ có hai chữ “Hưu thư”. “Chàng ký sao? Chàng đồng ý sao?”
“Đây -” Phu nhân Tướng quốc liếc nhìn Tướng quốc, Tướng quốc lại trừng mắt về phía Hoàng thượng.
Vốn Hoàng thượng đang không lo lắng uống trà, vừa phát hiện đến phiên hắn diễn trò thì vội vàng giả bộ thịnh nộ.
“Hắn không ký, ta uy hiếp hắn, không ký đồng nghĩa với kháng chỉ, bất trung, nhưng hắn chết cũng không ký, cho nên ta lấy tội danh phản nghịch giải hắn vào Thiên lao.” Hắn nhìn Như Ý, “Như Ý, ta nhất định buộc hắn đồng ý kết thúc hôn sự này.”
“Không! Cậu, cháu hy vọng cậu không làm khó chàng.”
“Tại sao? Ta chính là giúp cháu hả giận! Không phải trong thư của cháu nói rất nhiều uất ức?”
“Cháu nói rồi, đây chẳng qua nhất thời nói nhảm sao!” Nàng gầm nhẹ, nước mắt cũng không ngăn nổi nữa mà lăn xuống.
Hoàng thượng dùng sức vỗ bàn, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Lớn mật!”
“Cậu -” Nàng quỳ hai chân xuống, khóc sụt sùi nhìn Hoàng thượng đang tức giận.
“Ngươi phải biết quân vô hý ngôn, ngươi bây giờ là như thế nào? Không hài lòng trẫm an bài hôn sự thay ngươi, có thể, thân là cậu ngươi, ta không hy sinh hạnh phúc của cháu gái ngoại, hơn nữa die,endaa.nleequ/uydo,nn ta cũng không hy vọng mất đi một đại thần trung thành yêu nước, nếu hai người không thích hợp, đơn giản chỉ cần tụ lại một chỗ chỉ biết phá hủy lẫn nhau, ngươi không biết khổ tâm của ta?”
“Cháu hiểu, Như Ý hiểu tất cả, nhưng – nhưng -”
“Nhưng cái gì? Nếu ngươi không nói rõ với trẫm, vậy không quản hắn khỉ gió gì có ký hay không, ngươi không cần gặp mặt hắn.”
“Không cần, cậu, cháu không muốn.” Như Ý vừa khóc vừa lắc đầu, cuối cùng mới sụp đổ nói ra tình cảm chân chính trong nội tâm mình. “Cháu yêu chàng, không thể không có chàng.”
Nghe được cuối cùng nàng nói ra những lời này, trong lòng mọi người thầm thả lỏng, nhưng vẫn diễn trò tiếp.
Nữ chính thổ lộ tiếng lòng mình, lần này đổi vai nam chính rồi.
“Cháu chắc chắn chứ?”
“Cháu chắc chắn, trước kia đúng là cháu không hiểu chuyện, cháu – biết sai rồi.” Nàng thật sự muốn chém đứt tay mình, không có việc gì viết thư tấu lên!
Kết quả có thể hại nàng vĩnh viễn không thể ở cùng nam nhân mình thích, nàng không muốn!
“Đáng giận!” Hoàng thượng lại dùng lực vỗ bàn, thân thể Như Ý k khỏi co rúm lại. “nghĩ tới ta đường đường là vua một nước, há có thể mặc cho một mình ngươi trêu đùa? Nếu ngươi muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, có thể, chỉ có điều để trừng phạt ngươi, ta muốn cách chức ngươi thành tiểu thiếp Tư Mã ái khanh, không cho phép tự xưng là phu nhân Tướng quân, hơn nữa hắn tùy ý có thể nạp một nữ tử làm chính thất, không cho phép ngươi có bất kỳ câu oán hận.”
“Cháu không thuận theo, chàng là của cháu, tại sao có thể cứ để nữ nhân -”
“Câm mồm, ngươi thật sự cực kỳ giống mẫu thân ngươi, ham muốn giữ lấy mạnh như vậy.” Long Ký Quang thừa cơ hội thổ lộ buồn phiền năm đó bị tiểu Vũ hành hạ.
“Vương huynh, nữ nhi do muội sinh, đương nhiên giống muội, huynh có ý kiến gì không?” Phu nhân Tướng quốc lên tiếng kháng nghị.
“Chính vì giống muội nên mới coi trời bằng vung.”
“Huynh -”
“Phu nhân, được rồi, bây giờ không phải là lúc gây gổ.” Tướng quốc vội vàng ngăn hai người sắp đùa mà thành thật.
Hai huynh muội đều thích nói đùa, tuổi chừng đó rồi mà không đổi được thói xấu này.
“Người đâu, đưa Tư Mã Vô Úy lên.”
Không bao lâu, Tư Mã Vô Úy bị người trói gô áp tải lên.
“Tướng công.”
Trái tim vốn nóng bỏng của Như Ý bị lạnh lùng trên mặt hắn đông cứng.
Hắn đang trêu tức nàng sao?
“Nam Như Ý, ta tuyệt đối không ký, coi như nàng có bất mãn lớn với hôn sự này, ta cũng mặc kệ, nàng vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình Tư Mã Vô Úy ta.” Hắn giống như mãnh thú bị thương, gào to về phía nữ nhân đâm hắn mấy ngàn mấy trăm đao.
Sao nàng có thể khi đang nhận một tấm chân tình của hắn lại khóc lóc kể lể hắn ngược đãi nàng, nhục nhã nàng với người khác?
Phản bội!
Một cảm giác phản bội mãnh liệt khiến hắn cuồng nộ và – bi thống.
“Chàng hiểu lầm ta -”
Hắn lạnh lùng xoay mặt, hiển nhiên không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của nàng nữa.
“Ta thừa nhận ta nhất thời bị phẫn nộ làm đầu óc choáng váng, chỉ có điều đó cũng không phải lời thật lòng của ta.” Như Ý cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt rơi trên áo nàng, thấm ra một mảng lớn nước mắt.
Tư Mã Vô Úy lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, cho đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ ràng tối hôm qua còn nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng, mái tóc mềm mại rối tung trên thân hai người, môi đỏ mọng quyến rũ mê người cùng nụ cười mất hồn -
Trời ạ, hắn không thể bị mê luyến khó nói nên lời này vây khốn.
Nàng là nữ nhân dám bán đứng trượng phu, không đáng giá để hắn bỏ ra chút tình cảm tốt đẹp nào, ngay cả dục vọng cũng không đáng có được.
“Ngươi cho rằng ngươi khóc lóc kể lể với Hoàng thượng, thì có thể buộc ta bỏ ngươi, để ngươi đi hãm hại một nam nhân vô tội khác? Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, đời này Tư Mã Vô Úy ta nhất định phải dây dưa không rõ với Nam Như Ý ngươi.”
Vừa nghĩ tới cảnh nàng nằm trong ngực nam nhân khóc, hắn nhanh chóng nổi giận.
Như Ý khiếp sợ lui lại mấy bước, toàn thân run rẩy, “Tư Mã Vô Úy, chàng coi Nam Như Ý ta là hạng người gì? Sao ta lại không hài lòng với hôn sự này, cũng không có ý niệm tái giá, huống chi từ khi ta nguyện ý làm thê tử tốt trở đi, trong lòng ta cũng chỉ có mình chàng.”
Ngữ điệu tuyệt vọng của nàng gợi lên thương xót không thôi với nàng trong lòng hắn, nhưng hắn cự tuyệt tin tưởng lần nữa.
Lúc này Hoàng thượng ở bên cạnh mở miệng, “Tư Mã ái khanh, ngươi xem hai người vừa gặp mặt đã gây gổ, ta thấy trời sinh tương khắc, biết sai có thể sửa, nguyện ý cho các ngươi thêm một cơ hội.”
“Không! Ta không ký.” Hắn cắn răng nói ra, hôn quân này.
“Ái khanh đừng lo lắng lợi ích của mình bị tổn hại, ta chắc chắn phong thưởng, hơn nữa còn đưa tới mười cung nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cho ngươi, lại ban thưởng vạn lượng vàng, đền bù tinh thần tổn thất mấy ngày nay của Tư Mã ái khanh.
Những cam kết nghe hấp dẫn die enda anleeq uuyd onn lòng người đến vậy, tin tưởng bất kỳ kẻ nào đều sẽ vì những thứ này mà bất chấp tất cả ký tên.
Nhưng hắn không phải là người khác, hắn là Tư Mã Vô Úy.
“Hoàng thượng, nếu mà thần ký, người định xử trí Nam Như Ý này như thế nào?”
Ánh mắt mọi người rơi toàn bộ lên người Như Ý đang khóc đến hết sức đau lòng.
“Vốn ta muốn cách chức nàng từ phu nhân Tướng quân làm tiểu thiếp của khanh, để cho khanh có thể cưới chính thất khác bất cứ lúc nào, nhưng nàng cự tuyệt, vốn cho rằng cả nhà ái khanh có thể hài hòa, thôi nàng đi, để tương lai nàng và khanh một chút quan hệ cũng không có, khanh không cần phải lo lắng.”
“Cậu -”
“Ngươi câm mồm, ngươi có nghe mệnh lệnh của ta không? Ngươi không biết cãi quân mệnh chỉ có một con đường chết?”
“Hôn quân này.”
Như Ý nhất thời mất khống chế mắng ra một câu đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng như vậy, tất cả mọi người ở đây cũng hít vào một hơi.
Tướng quốc và phu nhân vội vọt tới bên cạnh nữ nhi mình, quỳ hai chân xuống, cầu cạnh: “Hoàng thượng xin bớt giận, tiểu nữ nhất thời tình thế cấp bách, mới có thể lên tiếng mạo phạm -”
“Không thể tha thứ, người đâu, chuẩn bị rượu.”
Hoàng thượng gầm lên một tiếng, toàn bộ những người khác ngây ngẩn cả người, ngay cả phu thê Tướng quốc cùng diễn trò cũng bị đùa giỡn ngoài đùa giỡn trong mơ hồ.
“Không đúng, Vương huynh, huynh diễn hơi quá, không phải như thế -” Phu nhân Tướng quốc vội vàng nói, lại bị Tướng quốc kéo lại, lấy ánh mắt ngăn cản.
“Nhưng mà, huynh ấy -” Phu nhân Tướng quốc không hề cam tâm.
“Yên tĩnh!” Long Ký Quang trách móc một tiếng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này thái giám bưng lên ba ly rượu, đặt trước mặt Nam Như Ý.
“Nam Như Ý, nếu như ngươi không muốn rời khỏi tướng công của ngươi, có thể, trong ba ly rượu này có một ly là rượu độc, ngươi chọn một ly uống xong, nếu như không chết, ta sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra; nếu như không may mắn trúng độc bỏ mình, vậy cũng chỉ có thể trách ngươi số mệnh không tốt rồi.”
Như Ý trợn to mắt, sắc mặt tái nhợt giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thểté xỉu.
Tất cả đều không đúng!
Một cuộc thiết kế “Hưu thư ký” ép hai người nói ra lời thật lòng, sao lại diễn biến thành muốn đẩy nữ nhi vào chỗ chết?
Người đầu tiên không thuận theo chính là phu nhân Tướng quốc.
VVương huynh, Như Ý là mạng của ta, huynh định hại Tướng quốc không có đời sau à? Ta không chơi, Như Ý, chúng ta trở về.”
Phu nhân Tướng quốc kéo Như Ý tay định đi, lại bị Hoàng thượng quát bảo ngưng lại.
“Long Huyền vũ, muội quá càn rỡ! Tướng quốc, thê tử của mình đưa đi quản giáo cho tốt."
"Hoàng thượng, bây giờ thần là đứng ở bên công chúa, Hoàng thượng —— thật quá đáng."
Một câu quá phận khiến Long Ký Quang tức giận đứng lên. "Ta quá đáng? Hai người dạy nữ nhi vô phương, nữ nhân tam tòng tứ đức tất cả đều ném ra ngoài chín tầng mây, hại ngày gả mất mặt, cũng hại thảm ái khanh của ta, cái gọi là lương tướng trung thần khó cầu, nếu như muốn lựa chọn, thân ta là vua một nước, suy nghĩ vì thiên hạ bách tính an cư lạc nghiệp, đại nghĩa diệt thân là tất nhiên."
“Nhưng -”
“Toàn bộ không cho phép nói , nếu không tuyệt đói không dễ dàng tha thứ.”
Chưa từng thấy Hoàng thượng phát ra tính khí lớn như thế, mọi người đều bị kinh hãi, không dám nói nữa, ai bảo ngài là người có quyền thế nhất cả nước?
“Nam Như Ý, thật ra thì ngươi cũng có thể không lựa chọn -”
Như Ý đột nhiên ngẩng đầu, nàng lấy mu bàn tay lau nước mắt, hít sâu một cái rồi đáp: "Không cần lựa chọn, nếu muốn ta rời khỏi nam nhân ta yêu, ta tình nguyện chết."
Nàng cũng không chọn, một hơi uống sạch tất cả ba ly rượu trước mặt.
“Như Ý, không thể!”
Sắc mặt Tư Mã Vô Úy thay đổi rõ rệt, không để ý mình bị trói go, giãy giụa đi tới bên cạnh nàng.
Nàng chậm rãi xoay người, đôi tay ôm lấy cổ hắn, cả người chôn trước ngực hắn khóc sụt sùi.
“Ta yêu chàng, ta yêu chàng, trước kia dieendaanleequuydonn ta làm ra những việc ngốc kia tất cả đều là ta ngu xuẩn, cho rằng kháng cự ngươi thì có thể ngăn cản mình sẽ không yêu không coi trọng chàng, nhưng —— tất cả đều không còn kịp rồi, ta yêu chàng, yêu chàng hết thuốc chữa.”
Nàng lại sắp chết.
"Như Ý, nhìn mắt ta." Giọng Tư Mã Vô Úy êm ái kiên định.
Nàng mở cặp mắt mờ mịt nhìn thẳng hắn.
Tư Mã Vô Úy thâm tình khẩn thiết nói: "Ta rất vui mừng nghe được điều nàng nói, bởi vì ta cũng yêu nàng."
Nàng cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể ôm thật chặt hắn, dán sát mặt ở hắn trước ngực khóc thút thít.
"Nhưng ta sắp chết rồi, sau khi chết nếu như chàng có đối tượng tốt hơn, chàng — không cho phép cưới nàng ta làm chính thất, nguyên phối phu nhân của chàng chỉ có thể là ta, đây là ta dùng tính mạng cùng tình yêu của ta đổi lấy, nếu không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chàng, ta nói được làm được."
Lửa ghen của nữ nhân thật đáng sợ.
“Tình yêu của ta, đừng khóc, sẽ không chết.” Tay Tư Mã Vô Úy vốn bị trói dần lỏng lẻo, hắn ôm nàng thật chặt. “Đừng khóc.”
“Ta —— tay của chàng không phải bị trói?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại có vẻ mặt đau lòng không dứt?
"Thật ra thì ba ly này chỉ là rượu thường mà thôi." Hoàng thượng đi tới trước mặt hai người nói.
“Không có độc?”
“Đúng vậy, cho nên cháu ngoại gái thân ái của ta, đừng lo lắng cháu sẽ chết hoặc bị buộc rời khỏi trượng phu cháu yêu, nhiều lắm là say ba ngày ba đêm.” Vì gia tăng tính chân thật của đùa giỡn, hắn ra lệnh dâng tam nhật túy.
Không say ba ngày chắc chắn sẽ không tỉnh.
Như Ý mới chợt hiểu ra mình bị đùa bỡn, lửa giận làm nàng muốn dùng lực đẩy hắn ra, nhưng hai cánh tay hắn ôm càng chặt, không để cho nàng có cơ hội tránh thoát.
“Ngươi cố tình, đúng không? Tại sao chàng muốn thiết kế ta? Lá thư này cũng do chàng giao cho Hoàng thượng, đúng không?” Nàng liều mạngđánh lồng ngực Tư Mã Vô Úy, giận đến sắp giết người.
Một tay hắn túm lấy tay nhỏ bé của nàng. “Không sai, lúc ta thấy lá thư này, ta cảm thấy tức giận, lo lắng, nhưng đồng thời cũng hiểu một chuyện, chính là ta yêu nàng, ta không thể không có nàng, coi như không chừa thủ đoạn nào, ta cũng phải chiếm được nàng, hiểu rõ lòng của nàng.”
“Nếu như ta đồng ý rời khỏi chàng, đồng ý thực hiện lệnh Hoàng thượng ra, khi đó chàng sẽ thế nào?"
“Ta sẽ khiến nàng yêu ta đấy. Ta nói rồi, nàng nhất định phải dây dưa cùng ta cả đời, chỉ thuộc về một mình ta, cõi đời này không còn có người nào yêu nàng hơn ta, càng yêu nàng, càng có thể bao dung nàng.” Hắn nghiêm túc nhìn Như Ý, giọng nghiêm túc giống như thề với trời, khẳng định.
Nàng không cách nào mở miệng, cổ họng nghẹn lời.
Nàng muốn tức giận, cũng nên tức giận, nhưng ——
Không có cách nào.
Nhìn phụ mẫu và cậu bên cạnh, trong nội tâm hiểu rõ rõ ràng dụng tâm của bọn họ quan tâm chăm sóc, nàng không có cách nào trách cứ hắn nữa.
Mà Tư Mã Vô Úy, nam nhân nàng yêu, khi nàng thấy bất an che giấu dưới ánh mắt tỉnh táo, tự tin, nghĩ thầm, hắn còn biết sợ sao!
Có thể để vị đại tướng quân ở trên sa trường người gặp người sợ cảm thấy lo lắng, trong lòng Như Ý không khỏi đắc ý hả hê.
Lúc này, tam nhật túy phát tác, nàng cảm thấy toàn thân mình lâng lâng, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau.
“Như Ý!”
Tư Mã Vô Úy kịp thời ôm lấy nàng, mới khiến nàng tránh khỏi số mạng ngã nhào trên đất.
Để cho bọn họ khẩn trương một chút cũng tốt, trả thù chút oan khuất nàng chịu, Như Ý hai mắt nhắm lại, nghĩ thầm.
Đợi nàng tỉnh lại rồi tính sổ từng người một, hơn nữa có một người thiếu nàng nhiều nhất, nếu như nàng không muốn hắn dùng cả đời cưng chiều đến trả, nàng cũng không gọi Nam Như Ý.
Nàng yên lòng rúc vào trong khuỷu tay ấm áp của Tư Mã Vô Úy, chờ ba ngày sau tỉnh rượu, nghe hắn nói ba chữ “Ta yêu nàng” lần nữa.
Hơn nữa phải nói một trăm lần mới có thể.
Ai bảo hắn yêu nàng? Có đúng không?
- Hết trọn bộ -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.