Chương trước
Chương sau
Lại một lần nữa, cả tòa phủ tướng tướng quân bao phủ một bầu không khí nặng nề.
Trong đại sảnh có một nam nhân đáng sợ đang ngồi, cả người bắn tỏa ra khí thế bức người.
"Phu nhân đâu?" Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận sắp bộc phát.
"Phu nhân đâu?" Gia đinh bên trái hỏi nha hoàn bên phải.
"Phu nhân đâu?" Nha hoàn phía trước hỏi gia đinh phía sau.
Theo một cơn chấn động, một cuộc thảo luận sôi nổi, Tư Mã Vô Úy cảm thấy huyệt Thái Dương đều đau.
"Câm mồm!"
Hắn gầm lên giận dữ, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.
Đáng giận "Thân là một thê tử không phải ngoan ngoãn ở trong nhà, là phải thêu hoa, hay là vẽ tranh, ở nhà chờ tướng công vất vả về nhà.
Trong tam tòng tứ đức đều nó một rõ hai ràng sao?
Rất dễ nhận thấy nàng không hề để ý.
Không quan tâm lễ giáo, hay là không quan tâm đối với trượng phu như hắn đây?
Trên mặt truyên đến một chút đau đớn, hắn tự tay chạm vào vết cào do Như Ý để lại trên mặt, hại hắn vào cung diện thánh dẫn đến không ít ánh mắt tò mì, mà hoàng thượng rất hiếu kỳ.
Món nợ này chờ hắn trở lại tính sổ một lượt.
Cửa lớn vang lên tiếng động, một gia đinh chạy vào.
"Tướng quân, phu nhân đã trở lại."
Tư Mã Vô Úy cắn chặt răng: "Về là tốt rồi."
Lúc này hắn tuyệt đối sẽ để cho nàng biết một việc, đó là hắn là trượng phu của nàng, là chúa tể của nàng, hắn không cho phép nàng ra ngoài, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà chờ hắn.
Như Ý vừa vào cửa thì nhìn thấy hắn ngồi ở đại sảnh, dường như rất tức giận.
"Tướng quân?"
"Ta đói bụng rồi, phu nhân, nàng chuẩn bị bửa tối xong chưa?"
Như Ý ngẩn người, cơn tức này thật mãnh liệt, lạnh như băng, hơn nữa còn mang theo sự tức giận nồng đậm.
"Còn chưa có.... ..." Nàng nhẹ giọng nói.
"Ta cũng đoán thế." Tư Mã Vô Úy chợt đứng lên bước nhanh đến trước mặt nàng "Nàng có biết thế nào là làm một thê tử tốt không? Tướng công về đến nhà thì không thấy bóng dáng vợ mình đâu, hỏi thăm người nào họ đều không biết nàng đã đi đâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nàng bảo ta phải ăn nói cùng Tướng Quốc như thế nào, làm sao để thỉnh tội với hoàng thượng đây?"
"Ngươi không cần lo lắng cho cha ta.... ....."
"Sao lại không lo lắng? Đừng quên rằng tất cả họ có thể làm cho đầu của ta có thể tách rời cơ thể, nếu ta muốn giữ cái mạng này, nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt, không để cho người khác chạm vào sợi lông của nàng."
Sắc mặt Như Ý tái mét, hai mắt trợn to, vẻ mặt bi thương, khiếp sợ nhìn hắn.
"Tại sao ngươi tức giận như thế.... ........."
"Không có tức giận, ta có tư cách gì tức giận chứ?" Hắn lớn tiếng cắt đứt lời nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, bên trong có ngọn lửa giận đang thêu đốt "Dù sao nàng cũng không cần quan tâm một trượng phu là ta, lúc trước thành thân cũng không phải cam tâm tình nguyện, hôm nay chứng minh cuộc hôn nhân này là quyết định sai lầm."
"Nói xong chưa?" Nàng lạnh lùng mở miệng.
Như Ý không nói hai lời liền đưa tay cho hắn một cái tát, cái tát vang dội làm mọi người thở dốc vì ngạc nhiên.
"Nàng dám đánh ta? Nàng không muốn sống nữa à?" Một tay hắn bắt được cổ tay nàng, giống như hận không thể bóp chết nàng.
Nhưng nàng cự tuyệt kêu đau đớn, nàng còn có tự tôn, không chịu khuất phục.
"Sao ta không dám đánh ngươi? Đừng quên ngươi tự nói, không thể đụng đến ta, nếu không ta bẩm báo trong cung, ngươi đừng nghĩ có ngày tốt lành." Nàng oán hận nói.
Nhìn sắc mặt hắn, làm cho nàng có cảm giác vui vẻ.
Hắn cũng sẽ sợ!
Hắn nên sợ, sau khi không biết tại sao tức giận với nàng, hắn cũng nên chịu một chút giáo huấn.
Nhưng cảm giác vui vẻ này của nàng bị một loại sợ hãi thay thế.
"Nam Như Ý."
Trông thấy hắn giơ tay lên thì nàng ngăn không được cả người run rẩy, hắn muốn đánh nàng.
Cắn chặt răng nhắm mắt lại, nghĩ thầm nếu hắn có can đảm dám đánh nàng, tốt nhất đánh chết nàng, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Tống lão vừa vào cửa, nhìn thấy một tình huống nguy cấp này, vội vàng xông lên phía trước quỳ gối trước mặt Tư Mã Vô Úy.
"Tướng quân, hạ thủ lưu tình."
"Tống lão, lão đừng nhúng tay vào."
"Tống lão, lão đừng quản."
Hai người trăm miệng một lời, vừa trừng mắt liếc đối phương, Nam Như Ý quay đầu đi chỗ khác, Tư Mã Vô Úy càng thêm nổi giận.
"Về phòng đi, không có mệnh lệnh của ta không được đi ra ngoài." Hắn rít gào ra lệnh.
"Ta không muốn, không phải ngươi muốn đánh ta sao? Đánh đi! sao ngươi không đánh?" Nàng hất cằm lên, không phục khiêu khích.
"Về phòng chờ ta." Lực đạo hắn bóp cổ tay nàng tăng lên, làm nàng đau đến kêu ra tiếng.
Như Ý chưa từng bị người nào đối xử như thế, lúc này tướng công nên bảo vệ nàng, che chở cho nàng lại vũ nhục nàng trước mặt người khác.
Hơi quá đáng.
Nàng dùng sức hất tay Tư Mã Vô Úy ra, lùi về sau vài bước, nén nước mắt nhìn hắn: "Tư Mã Vô Úy, ngươi sẽ hối hận khi đối với ta như thế."
Nhìn bộ dạng nàng tan nát cõi lòng xoay người rời đi, lòng của hắn chợt chấn động.
Trời ạ! Hắn đang làm cái gì?
Hắn phát giận đối với nàng cảm giác như một tên lưu manh bắt nạt đứa con nít, cũng không có một chút vui vẻ nào.
"Tướng quân, vì sao người phát hỏa lớn như thế?" Tống lão không hiểu hỏi.
"Ta đương nhiên tức giận, có người vợ mới cưới ngày ngày chạy loạn khắp nơi, không quan tâm tướng công mình có mệt hay không, đói bụng hay không đói bụng, ta không nên mắng nàng sao?"
Tống lão hiểu Tư Mã Vô Úy đói bụng nên gắt gỏng, nhưng không ngờ trở thành mất khống chế như thế?
Xem ra nguyên nhân làm hắn không khống chế được chính là phu nhân mới cưới này.
"Tướng quân, ngài hiểu lầm phu nhân rồi, nàng ấy không có quên ngài, chỉ có điều là vì chuyện của con gái tôi và Liễu phủ, nàng ấy ra mặt cứu con gái và cháu ngoại, nếu không con gái của tôi có thể phải bị người ta đẩy vào lồng heo.... ...."
Tư Mã Vô Úy lẳng lặng nghe Tống lão nói xong, tâm tình của hắn càng lúc càng tệ, càng lúc càng đau lòng.
"Chết tiệt!" Hắn khẽ quyền rủa một tiếng, tức giận đấm một đấm lên bàn.
"Hơn nữa phu nhân còn hỏi tôi ngài thích ăn cái gì nhất, tôi nói là phao câu gà ở của cụ già lâu năm ở phố Bắc này. Ngài phải biết cửa tiệm này bán xong, có nói gì thì hôm sau cửa tiệm này mở cửa mới mua được, phu nhân cầu xin chủ cửa tiệm đã lâu, mới khiến cho ông chủ phá lệ nướng vài cây, nếu nói phu nhân không chú ý đến tướng công là ngài đây, có lẽ nàng ấy không cần ủy khuất chính mình đi cầu xin ông chủ cửa tiệm."
Tống lão vung tay lên, một hạ đầy tớ bưng dĩa phao câu gà nóng hổi lên.
Hai mắt Tư Mã Vô Úy nhìn chằm chằm vào dĩa phao câu gà, vừa nghĩ đến nàng không cười hắn thích ăn món này, ngược lại còn không nể mặt thay hắn cầu xin chủ tiệm.
Sao hắn có thể trách nàng không quan tâm đến hắn, một chút cũng không quan tâm đến phủ chứ?
Đáng chết! Hắn là cầm thú không thể tha thứ.
"Tống lão, nàng nhất định hận ta chết, cả đời ta không có cách nào đối mặt với nàng." Tư Mã Vô Úy ảo não cào tóc mình, trong lòng thầm mắng mình trăm ngàn lần.
Tống lão không nghĩ như vậy, hắn vỗ vai Tư Mã Vô Úy, dùng giọng điệu an ủi nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy, không phải người xưa có câu nói: 'Vợ chồng đầu giường ầm mĩ, cuối giường hòa thuận' sao?"
Tư Mã Vô Úy chậm rãi ngẩng đầu, chần chừ hỏi: "có thể thuận lợi không?"
"Có thể, dựa vào Cuồng Long tướng quân trên sa trường lấy một chọi một trăm là ngài, khí thế uy phong lẫm lẫm, còn có thể sợ một tiểu nha đầu sao?"
Cõi lòng hắn tràn đầy hy vọng rời đi, tiến về chiến trường quan trọng trong sinh mệnh của hắn.
Tống lão đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, bật thốt lên lời nói từ đáy lòng
"Tướng quân, tự giải quyết cho tốt, bởi vì ngài gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức, muốn thắng, có lẽ........Sẽ rất vất vả."
Sau khi xông thẳng vào phòng, Như Ý để mặc cho nước mắt mình rơi xuống.
Lão già chết tiện, tên nam nhân xấu xa, tự đại cường, cũng dám hô to gọi nhỏ với nàng! Nàng ngồi trên giường liều mạng đánh vào gối đầu, giống như xem cái gối thành Tư Mã Vô Úy, nện thật mạnh vào để phát tiết nổi hận trong lòng.
Nện mệt mỏi, nàng nằm lỳ tên giường khóc nức nở một trận.
Đang lúc nàng khóc đến trời đất mờ mịt, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Như ý......."
Là tên tự đại kia, lão già thích mắng chửi người, một tay Như Ý che ngực, hai mắt nhìn thẳng vào cửa phòng.
Nguy rồi, nàng đã quên khóa cửa.
"Không được vào."
"Ta muốn cùng nàng.... ...." Tư Mã Vô Úy ngừng lại, hai chữ xin lỗi nghẹn ở cổ họng nói không nên lời "nói chuyện một chút."
"Không có gì để nói." Nàng tức giận quát to, vừa lặng lẽ đi về phía cửa phòng, một tay nắm chặt chốt cửa, chuẩn bị khóa lại, làm cho hắn ngủ ngoài sân cả đêm.
"Ta biết rõ ta hiểu lầm nàng, nhưng nàng có thể giải thích rõ với ta, ta không phải là người không hiểu lý lẽ."
Vừa nghe hắn nói, Như Ý càng tức giận.
Không nói hai lời liền khóa chặt cửa lại, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
Tư Mã Vô Úy trừng mắt nhìn cửa, thật lâu không nhúc nhích.
Chết tiệt, nàng khóa của nhốt hắn bên ngoài, trải qua lần dạy dỗ đó, hắn nghĩ rằng nàng không dám làm như thế.
Nhưng, hắn sai lầm rồi.
"Như Ý, mở cửa, ta phải nói chuyện với nàng một chút, không được nhốt ta bên ngoài cửa." Hắn dùng lực nắm chốt cửa.
"Ngươi có thể lấy dao hoặc bứa đến bổ ra, dù sao ta không thể nào mở cửa cho ngươi có cơ hội đánh ta." Nàng giận dỗi trả lời.
"Chết tiệt, Ta thật lòng nói với nàng lời.... ........Xin lỗi."
"Ta không nhận, trước tiên ngươi đánh sau đó dùng kẹo đường dụ ngọt, ta không có ngốc như thế."
"Dường như người bị ăn cái tát là ta chứ? Nàng đừng vừa đánh vừa la làng."
"Tóm lại, từ giờ trở đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, chúng ta chia phòng ngủ."
"Ta không muốn phải chia phòng ngủ." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn có thế tử, không muốn một thân một mình vượt qua nổi cô đơn trong đêm. Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu hắn, hắn chợt giật mình đã quen có nàng làm bạn ngủ ban đêm.
"Nàng là vợ của ta, có nghĩa vụ phải thực trách nhiệm của người vợ."
"Ngươi đừng sợ buổi tối tịch mịch, ta sẽ bảo Tống lão đi tìm nữ nhân cho ngơi."
"Nếu như ta nói ta chỉ muốn nàng thì sao?"
Phía sau cửa là một cảnh trầm mặc.
"Như Ý.... ..."
"Muốn ta cũng được, nhưng mà.... ......" Nàng ngừng một chút, "Trước tiên ngươi phải có cách đi vào đã."
Lần này người im lặng đổi lại là Tư Mã Vô Úy.
Như Ý dán chặt tai vừa cửa để nghe động tĩnh của hắn, chỉ nghe thấy hắn chửi vài lời, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hắn đi rồi.
Như Ý trở về giường ngủ, cả người vô lực nằm xuống, chẳng biết tại sao, đối với việc hắn không có một chút kiên trì khiến nàng cảm thấy mất mát nặng nề.
Nàng không khỏi chán nản thất vọng, cuộc hôn nhân giữa nàng và Tư Mã Vô Úy chỉ là một trận tai nạn.
Trừ bỏ xếp đặt, hiểu lầm, khắc khẩu không ngớt, sẽ không khác.... ....., có lẽ thân mật giữa hai người ít ra nàng cảm thấy không tệ lắm.
Ít ra ở đây nàng mới có cảm giác mình là thê tử của hắn, độc chiếm cánh tay khỏe mạnh và lồng ngực cường tráng của hắn, còn có nụ hôn cuồng dã của hắn.
Nói thật ra, bộ dạng của hắn có khí phách của một nam tử, hơn nữa thân hình hắn được giữ gìn rất khá, cơ thể săn chắc, cánh tay khỏe mạnh, là nam tử hán trong mắt nữ nhân.
Không thể phủ nhận, đối mặt với nam tử trong truyền thuyết và có lòng dũng cảm này, tuổi tác không còn là vấn đế giửa hai người.
Nếu tình tính của hắn không xấu xa như thế, có lẽ nàng sẽ có cảm giác động lòng đối với hắn.
Hơn nữa hắn đã bị nàng nhốt bên ngoài cửa rồi, cũng không có cách nào diễu võ dương oai được.
Nhưng mà, nàng đắc ý không được bao lâu.
"Ầm!" Một tiếng động thật lớn làm nàng chợt ngồi thẳng dậy, mở to hai mắt nhìn cửa bị mở ra. Không là bị bổ ra.
Ánh mắt của nàng rơi trên bóng dáng cao lớn ở cửa ra vào, cả người hắn tràn đầy sát khí, trong tay hắn nắm chặt búa, bộ dáng khiến người khác run sợ.
"Ngươi là người ngang tàng bạo ngược sao?" Như Ý cố nén run rẩy nói.
Trên mặt Tư Mã Vô Úy tràn đầy tức giận, hai mắt đen phun lửa giận, hơn nữa nét mặt hắn nói rõ hắn muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Không, ta bị buộc phải bóp chết nàng."
A", cứu mạng!"
Như Ý thét chói tai nhảy xuống giường, chạy ra xa một khoảng cách với hắn.
"Nữ nhân đáng chết, tốt nhất nàng ở lại đây cho ta."
"Không muốn!"
"Đến đây!"
"Mơ tưởng!"
Nàng liếc trộm cửa ra vào, trong lòng âm thầm muốn bước thêm vài bước, nhanh chóng có thể lao ra ngoài, trốn thoát khỏi tên nam nhân đang tức giận này.
Tư Mã Vô Úy nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn lắc đầu: "Không, không, không, nàng từ vọng trưởng chạy trốn trước mặt ra, ta không thể để chuyện này xảy ra."
Sắc mặt của nàng bỗng chốc tái mét.
"Ta cảnh cáo ngươi.... ..."
"Ta mới trịnh trọng cảnh cáo nàng." Hắn bước từng bước đến gần nàng, mãi đến khi lưng nàng chạm vào vách tường, không còn đường lui.
Hắn dùng một tay bắt được nàng, một tay ôm cái eo mảnh khảnh của nàng, dùng sức kéo về phía mình.
"Đừng đụng vào ta."
Như Ý không ngừng kháng cự, cả người không ngừng vặn vẹo, nhưng hắn vẫn dùng sức ép nàng trước ngực, ép buộc nàng phải cảm nhận nhiệt độ của hắn.
Cả người nàng không cách nào khống chế được nóng lên như thiêu đốt.
"Không được dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, nàng đối mặt với trượng phu của mình, không phải là kẻ thù chết tiệt." Hắn nắm cằm nàng lạnh lùng nói.
"Đối với ta, đều giống nhau." Nàng quật cường bác bỏ.
Đôi mắt Tư Mã Vô Úy tà ác tràn ngập khiêu khích nhìn nàng, trong mắt hắn nàng là nữ nhân quật cường dũng cảm nhất.
Mà gần đây hắn không có sức chống cự đối với mỹ nhân.
Thực tế khi hai má nàng đỏ rực, tóc rối loạn cánh môi hồng khẽ run, bộ dạng của nàng như thế thoạt nhìn có lực hấp dẫn không thể kháng cự được.
Hắn quyết định không dễ dàng tha thứ nữa.
Nếu nàng cự tuyệt là thê tử của hắn, vậy đêm nay hắn phải ép nàng mở miệng thừa nhận.
"Tư Mã Vô Úy, thả ta ra."
"Đừng nghĩ."
Nói xong, hắn lợi dụng khí thế sét đánh ngang tai hôn lên môi nàng, dùng lực xâm chiếm miệng của nàng làm nàng không có cách nào chống cự được, ép buộc nàng mở cánh môi ra nghênh đón hắn.
Đầu lưỡi cực nóng cướp đoạt ý chí của nàng, cướp đi hơi thở của nàng, Như Ý cảm thấy một ngọn lửa nóng mạnh mẽ thiêu đốt người nàng, giống như muốn làm cả người nàng tan chảy,
Ý loạn tình mê khiến nàng quên phản kháng, tùy ý để hắn ôm nàng lên, bước đến bên giường.
Ga giường lạnh như băng như nước lạnh dập tắt lửa dục trong người nàng, cũng kéo lý trí nàng trở về.
"Bỏ ra, đừng đụng vào ta." Hai tay nàng liều mạng đẩy hắn, nhưng vẫn không ngăn cản được đôi môi ngang ngược hôn lên cổ nàng, in dấu hôn trên đó.
"Nàng đừng chống cự, từ giờ trở đi, ta muốn mỗi buổi tối ôm nàng ngủ, hôn môi của nàng, mặt của nàng, mỗi một tất da thịt trên người nàng.... .....Ta tuyệt đối không cho phép nàng nhốt ta bên ngoài, hoặc là......Lòng của nàng ở bên ngoài."
"Không muốn.... ..."
"Đêm nay ta không muốn nghe hai chữ "không muốn", miệng anh đào của nàng chỉ có thể nói đừng có ngừng.
"Đừng mơ tưởng."
"Đừng ép ta không khách khí với nàng."
"Ngươi dám"
Hắn cười xấu xa: "Ta có gì không dám?"
"Không.... ....."
"Ngay lúc nàng chưa kịp nói thì hắng cúi đầu xuống hung hăng hôn lên môi nàng.
Như Ý cực lực trốn tránh, trong lòng điên cuồng la hét hắn dừng lại, nàng cự tuyệt tùy ý làm con rối của hắn.
Nhưng nụ hôn tràn đầy xâm lược của hắn làm nàng không cách nào mở miệng được.
Hắn như cố gắng dùng nụ hôn này nói cho nàng biết, hắn không chấp nhận nàng kháng nghị và ngăn cản.
Không có lợi ích gì, đồ của hắn nếu hắn muốn thì nhất định phải có được.
"Chúng ta yêu nhau, nàng đã là của ta, đây là chuyện không thể chối cãi, ta hy vọng nàng có thể tiếp nhận ta, khi Tư Mã Vô Úy ta yêu vợ."
Nụ hôn của hắn không ngừng rơi vào cái cổ trắng như tuyết của nàng, trên mặt, còn dùm hàm răng nhẹ nhàng cắn vành tai đáng yêu của nàng, khiến cho nàng không được tự chủ run rẩy.
"Dừng tay, Tư Mã Vô Úy, chúng ta đang tức giận.... ..."
"Ta biết rõ, ta cũng cố gắng xin lỗi với nàng!" Trong mắt hắn tràn đầy vẻ đói khát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.