Sở Hoan nghe vậy miệng há thở dốc, lúc này Tô Lâm Lang đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, còn Sở Hoan cũng có đôi chút xấu hổ.
Bởi vì cái gọi là nhân hữu tam cấp, nghĩ kỹ lại, sau khi xảy ra chuyện trên sông, tuy nhiên hai ngày trôi qua, Tô Lâm Lang đầu tiên là bị trói, sau lại bị thương, thật sự không có cơ hội đi ngoài.
Sở Hoan muốn ra ngoài, nhưng đi đến cửa động, quay đầu lại, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi:
- Nàng... nàng có thể tự đi được không?
Tô Lâm Lang “ Ừ!” một tiếng, thấp trán, Sở Hoan “ Ừ!” một tiếng, lập tức ra khỏi sơn động, đứng canh bên ngoài, đột nhiên cảm giác chính mình cũng muốn đi ngoài, đi ra vài bước, tiểu tiện ở bên ngoài.
Hắn từ từ thu dọn, đột nhiên nghe thấy trong động có tiếng “ Ôi chao!”, tiếng kêu có chút thống khổ, Sở Hoan như phản xạ có điều kiện, giống như săn con báo đang chạy trốn, chỉ nghĩ là đã có chuyện xảy ra, dù sao nơi hoang vu hẻo lánh này, rắn, côn trùng rất nhiều.
Hắn đi vài bước đã vào trong động, chưa đứng vững, bèn nhìn qua Tô Lâm Lang, đập vào mắt là một thứ gì đó trắng bóng, giống như hòn tuyết, sợ run một chút, nhưng chợt thấy rõ, là Tô Lâm Lang ngã trên mặt đất, thân thể nằm nghiêng, bên mông tuyết trắng không có che lại, vừa tròn vừa trắng, trắng mượt mà hơn tuyết, cảnh xuân vừa lộ.
Sở Hoan quả thật không ngờ lại thấy một màn như vậy, ngây người một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3202604/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.