Chương trước
Chương sau
Sở Hoan trước mặt mọi người chống đối Viên quản sự, cuối cùng vẫn được giữ lại một cách thần kỳ, việc này âm thầm lan truyền trong tửu phường, chỉ hai ba ngày, trong tửu phường gần như không có ai không biết, chỉ có điều không ai dám nói ra mà thôi.

Tuy nhiên từ đó về sau, bọn tiểu nhị ở Hòa Thịnh Tuyền nhìn Sở Hoan với ánh mắt khác hẳn. Mọi người khi gặp hắn đều tỏ ra ít nhiều kính sợ, ngay cả hai người cùng phòng với Sở Hoan là Hoàng Phục và Ngưu Kim lúc nói chuyện với hắn cũng rất dè dặt.

Nhưng thái độ của Sở Hoan đối với bọn họ vô cùng thân thiện, nên dần dần Hoàng Phục và Ngưu Kim cũng bớt sợ hắn hơn.

Lương phường chủ và Viên quản sự mấy ngay qua khá hiền lành. Viên quản sự ngày thường thích chắp tay sau lưng đi tới đi lui các phòng để thị uy, nhưng sau lần đó trong mấy ngày liền hắn không hề ghé Lượng đường.

Sở Hoan hai ngày nay thường xuyên nghe đám tiểu nhị nói đến chuyện “khai diếu”, hắn không hiểu nên đêm về hỏi hai người Hoàng Phục, Hoàng Phục liền giải thích:

- Khai diếu là ngôn ngữ trong nghề, nói đơn giản hơn thì đó là mở hầm lấy rượu ra.

- Là mở hầm rượu?

Hắn nếu tạm thời sống tại Hòa Thịnh Tuyền, trong lòng cũng muốn biết thêm nhiều chuyện, hơn nữa, công bằng mà nói, tuy rằng Sở Hoan sớm đã thoát ly khỏi nghề pha chế rượu chuyên nghiệp nhưng đối với lĩnh vực này hắn vẫn còn lưu luyến lắm, trong lòng luôn có hứng thú cao.

- Đương nhiên rồi!

Hoàng Phục hứng khởi đáp. Ngưu Kim cũng hỏi:

- Đệ đã thấy tửu khố chưa?

Sở Hoa gật đầu, ngày đầu tiên hắn vào Hòa Thịnh Tuyền đã được chứng kiến toàn bộ kho rượu, diện tích thật sự rất lớn.

Hoàng Phục cười nói:

- Những gì đệ thấy chỉ là ngoại diếu thôi.

- Ngoại diếu?

- Không sai.

Hoàng Phục nói:

- Phía dưới kho rượu còn có nội diếu. Ngoại diếu và nội diếu khác nhau một trời một vực.

Đến đây thì Sở Hoan vô cùng hứng thú. Hắn đi đến bên giường bên cạnh, nhìn đại hán râu quai nón, người kia vẫn như cũ trùm chín chăn ngủ, không hề để ý chuyện bên ngoài.

- Sở huynh đệ… đệ đã nghe nói về rượu Trúc Thanh đúng không?

Hoàng Phục hỏi.

Sở Hoan gật đầu.

- Vậy đệ cảm thấy hương vị của rượu Trúc Thanh như thế nào?

- Ngọt nhẹ, khoan khoái, thuần khiết vô cùng, quả thật là nhất thượng đẳng hảo tửu.

Sở Hoan chân thành đáp.

Hoàng Phục gật đầu:

- Rượu Trúc Thanh chính là rượu xuất ra từ nội diếu, dĩ nhiên cũng là rượu ngon nhất Hòa Thịnh Tuyền, mà có khi cũng là toàn bộ phủ Vân Sơn.

- Nội diếu và ngoại diếu có gì khác nhau?

Sở Hoan tò mò hỏi.

Hoàng Phục ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:

- Kỳ thật toàn bộ phủ Vân Sơn, chắc cũng chỉ có Hòa Thịnh Tuyền là có nội diếu, tất cả các tửu phường khác chỉ có ngoại diếu thôi. Nội diếu của chúng ta là do lão ông chủ cho xây dựng.

Sở Hoan ngạc nhiên:

- Nếu cất rượu vào hầm ủ thì rượu sẽ ngon hơn, vì sao các tửu phường khác không có nội diếu?

Ngưu Kim ở bên không nín được, cắt ngang:

- Sở huynh đệ, nội diếu cũng không phải là cứ đào là có hầm. Phải có kim thổ mới thành được.

Gã cảm thấy mình nói cũng không rõ, nên vội giải thích:

- Kim thổ không phải là vàng làm thành đất, mà là một loại đất có màu vàng, tựa như màu bùn. Bề mặt đất có mang theo mùi…

Gã tự biết mình ăn nói không tốt, liền hướng về phía Hoàng Phục nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

Hoàng Phục cười ha hả:

- Năm đó lão ông chủ cũng không biết vì sao tìm được kim thổ. Thời điểm đó, ý niệm về kim thổ đối với mọi người rất mới mẻ, đến tột cùng có giá trị như thế nào cũng rất ít người biết. Lão ông chủ sai người ta đào nội diếu, vách tường và nền nội diếu đều đắp kim thổ, trong vòng hơn nửa năm, cứ cách mấy ngày lại cho người tưới nước lên kim thổ, nói cũng lạ, sau mỗi lần tưới nước, kim thổ càng ngày càng phát mùi đậm. Sở huynh đệ, đệ nói có lạ không?

Sở Hoan vuốt cằm, mày nhíu lại, tuy rằng cả cấu tạo lẫn tính chất của loại kim thổ đó cũng không biết nhiều, nhưng cũng hiểu được, trên thế giới này có bao thứ lạ, kim thổ chắc chắn không chỉ là thổ nhưỡng đơn giản như vậy.

- Về sau khi khai diếu nội diếu, lão ông chủ quy định nội diếu chỉ để ủ rượu Trúc Thanh.

Hoàng Phục nói tiếp:

- Nửa năm nội diếu mới mở một lần, mỗi lẫn đều lấy những vò rượu ngon nhất, bổ sung vào đám rượu mới. Tuy rằng rượu chỉ cất trong hai năm, nhưng hương vị so với rượu trân quý ủ mười mấy năm còn hơn hẳn.

Sở Hoan vuốt cằm, như thế xem ra, rượu Trúc Thanh cũng chính là căn cơ tạo nên danh tiếng cho Hòa Thịnh Tuyền.

- Ngoại diếu cất giữ rượu lúa mạch, rượu lúa mì, rượu cao lương…

Hoàng Phục nói:

- Mấy loại rượu đó độ thuần khiết thơm ngon tuy không bằng rượu Trúc Thanh nhưng cũng là rượu vô cùng hảo hạng, khiến các nơi trong phủ Vân Sơn đều đến đây mua về. Mà mỗi lần mở nội diếu, các ông chủ tửu lầu tửu quán đều đến, giành nhau mua rượu Trúc Thanh của chúng ta.

Sở Hoan đến đó đã hiểu nội diếu và ngoại diếu khác nhau như thế nào, mỉm cười nói:

- Đa tạ Hoàng đại ca chỉ giáo, không thể tưởng được Hòa Thịnh Tuyền chúng ta còn có thể có bảo diếu đặt biệt như vậy.

- Quả thật là bảo diếu a!

Hoàng Phục gật đầu thở dài:

- Ai cũng biết, nội diếu của Hòa Thịnh Tiền chúng ta chính là cái cây rụng tiền, có nội diếu, sẽ không lo thiếu bạc. Nhưng lẽ thường, bảo vật này của chúng ta cũng khiến nhiều người đố kỵ. Sở huynh đệ, đệ mới đến, có lẽ không biết, từ khi lão ông chủ qua đời, bao nhiêu người tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt tửu phường này. Có mấy lần tửu phường xém chút nữa là rơi vào tay người khác. Cũng may mắn đại ông chủ nỗ lực bảo vệ, giữ gìn bảo diếu cho đến ngày hôm nay.

Nói đến đây, bên ngoài lại vang lên tiếng mõ, nhắc mọi người nghỉ ngơi.

Hoàng Phục không dám nói thêm, lập tức tắt đèn, lên giường ngủ, không bao lâu, trong phòng đã vang lên tiếng ngáy của Hoàng Phục và Ngưu Kim.

Sở Hoan vẫn như hai đêm trước, kéo chăn lên che kín thân, nhưng để lại một kẽ hở, đển theo dõi đại hán râu quai nón nằm bên cạnh.

Không bao lâu sau, xung quanh yên tĩnh một mảnh, đại hán râu quai nói quả nhiên lại xốc chăn lên, lặng yên không một tiếng động lẻn ra ngoài cửa.

Sở Hoan một bụng nghi ngờ, từ đêm đầu tiên cho đến nay, cảnh tượng lạ lùng này không hề gián đoạn.

Mấy đêm liền, nam tử râu quai nón hằng đêm đều vào lúc này rời khỏi phòng, mãi đến rạng sáng mới trở về tiếp tục ngủ.

Sở Hoan không biết có phải người này bị mộng du hay không?

Vốn đại hán râu quai nón và hắn không có chút liên quan, nhưng vì hành tung cổ quái của gã khiến Sở Hoan càng ngày càng sinh nghi.

Hắn xem tướng mạo đại hán này, tuy rằng không chắc chắn lắm, nhưng vẫn mơ hồ thấy khác với tráng sĩ Trung Nguyên. Sở Hoan trong lòng thậm chí còn cảm thấy, đại hán râu quai nón để râu rậm rạp như vậy, tám chín phần là muốn che dấu tướng mạo, khiến người ngoài không phát hiện ra bộ mặt thật của mình.

Đế quốc Đại Tần, tây bắc có Tây Lương, đông bắc có Triều Tiên quốc, tướng mạo người Tây Lương và người Tần không khác nhau mấy, mà với người Triều Tiên cũng khác biệt không quá lớn. Nên Sở Hoan có thể kết luận, đại hán này không phải người Tây Lương mà tuyệt cũng không phải là người Cao Ly.

Sau khi đại hán khép cửa, Sở Hoan cũng nhẹ nhàng vén chăn lên, như âm hồn từ trong phòng đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Dưới bóng đêm, hắn mơ hồ thấy bóng dáng gã đang đi về phía Tây.

Sở Hoan ẩn mình trong đêm, dường như là hòa vào trong đêm tối, chân của hắn bước nhẹ nhàng, thân hình linh động, như một bóng ma nương theo phòng ốc, nhanh chóng đuổi kịp gã đại hán râu quai nón phía trước.

Tối nay trăng bị mây đen che khuất, chỉ có thể vịn vào tường mà đi, Sở Hoan có may mắn là thị lực kinh người, nếu là người bình thường, thì dưới đêm đen mù mịt này rất khó xác định được phương hướng.

Sở Hoan nhìn thấy rất rõ, thân pháp của đại hán kia rất linh hoạt, giống như quỷ mị, đúng là không thể ngờ vóc dáng gã cao lớn mà lại có thân pháp nhẹ nhàng như vậy.

Sở Hoan biết người này nhất định không đơn giản, không dám đến lại gần, chỉ bám theo từ xa. Đi một lúc, thì thấy đại hán kia đến vách tường phía Tây, căn bản không hề dừng chân, giống như thằn lằn, trong nháy mắt, leo lên đầu tường, buông mình xuống đất phía bên kia.

Sở Hoan thấy thế không khỏi giật mình, hắn thậm chí cảm thấy thân thủ của gã đại hán râu quai nón tuyệt đối không kém gì mình.

Một tửu phường nho nhỏ ở huyện thành, làm sao có thể có cao nhân như vậy?

Sở Hoan trong lòng tuy ngạc nhiên, nhưng chân cũng không chậm lại, cũng nhanh chóng đến bên cạnh tường, cả người tựa như thằn lăn bám vào vách tường, ngón tay bám vào khe hở, dùng lực leo lên, chỉ trong chớp mắt, cả người đã từ đỉnh tường buông mình xuống.

Dừng ở chân tường, Sở Hoan nhìn khắp nơi, mơ hồ thấy từ hướng Tây bóng dáng của đại hán râu quai nón, Sở Hoan lập tức đi lên, cúi người bám theo, trong đêm đen, đại hán râu quai nón và Sở Hoan giống như hai âm hồn một trước một sau đi về hướng Tây.

Hòa Thịnh Tuyền nằm ở phía Tây thành Thanh Liễu, nơi này nhà cửa vô cùng thưa thớt. Sở Hoan duy trì khoảng cách đi theo đại hán râu quai nón trên con phố dài, bất thình lình, đại hán râu quai nón dừng bước, quay đầu nhìn lại phía sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.