Chương trước
Chương sau
Kiều Minh Đường vừa dứt lời, mọi người đều giật mình kinh hãi, bởi vì ai nấy đều nghe rõ Kiều Minh Đường gọi Sở Hoan là Sở nha tướng.

Nha tướng tuy rằng thân phận chưa hẳn cao, nhưng là tướng lãnh quân đội, ai có thể nghĩ, một Sở Hoan trông rất bình thường ở giữa đường trung lại là Cấm Vệ quân Nha tướng.

Lục Thế Huân há to miệng, mới vừa rồi gã bị Vệ Thiên Thanh quát lớn, mặt vốn đã đỏ bừng, lúc này từ hồng biến thành trắng, bàng hoàng chấn kinh.

Lục gia ở Thái Nguyên phủ cố nhiên là đại tộc quyền quý, gia tư cực lớn nhưng chung quy vẫn là thương dân. Sở Hoan tuy rằng chỉ là Nha tướng nhưng theo địa vị thân phận mà nói, trong nháy mắt đã nhảy lên thượng trên đầu Lục Thế Huân.

Lâm Lang cũng hoa dung thất sắc, kinh ngạc nhìn Sở Hoan. Nàng hiển nhiên không thể tưởng Sở Hoan hiện giờ đã trở thành Cấm Vệ quân Nha tướng.

Sở Hoan nhìn thái độ kinh ngạc của Lâm Lang, khẽ mỉm cười, chắp tay hướng Kiều Minh Đường nói:

- Tổng đốc đại nhân coi trọng, không dám để đại nhân chê cười.

Kiều Minh Đường cười ha hả, trước sự hộ vệ của Vệ Thiên Thanh bước đến ghế chủ tọa, đặt mông ngồi xuống. Ghế này vốn là chỗ của La Thế Lương. Kiều Minh Đường lúc này ngồi xuống, La Thế Lương mắt xẹt qua một tia bất mãn nhưng tất nhiên không dám nói gì. Lưu lão thái gia đã ngoan ngoãn dời vị trí, nhường chỗ ngồi của mình cho La Thế Lương. La Thế Lương liền ngồi xuống ghế của Lưu lão thái gia.

Sở Hoan trở thành Nha tướng, tin tức không hề lộ ra ngoài, cho đến lúc này, Kiều Minh Đường nói giữa bao người, ai nấy mới biết. La Thế Lương trong lòng cũng cảm thấy, Sở Hoan hôm nay có gan đối đầu với mình, chỉ sợ là Kiều Minh Đường đứng sau lưng sai khiến.

Sau khi gã ngồi xuống, liền cười ha hả, thô thanh nói:

- Tổng đốc đại nhân, hóa ra Cấm Vệ quân có một Nha tướng mới, bản tướng không hề hay biết a.

Kiều Minh Đường vẻ mặt bình tĩnh, nhìn vẻ mặt y người ngoài rất khó để đoán biết tâm tư. Y khẽ vuốt râu, cười:

- Đây là chuyện nội bộ của Cấm Vệ quân nên không báo cho La đại nhân.

Thấy đường trung có một đống mảnh vỡ, y nhíu mày hỏi:

- Đây là cớ gì?

La Thế Lương nhìn Sở Hoan, thô thanh nói tiếp:

- Tổng đốc đại nhân, chuyện này ty chức đang định bẩm báo.

- La đại nhân xin nói.

- Sở Hoan thân là Nha tướng, cấp dưới phạm thượng, bản tướng nhất thời nóng nảy, đang chuẩn bị trừng trị hắn.

La Thế Lương sắc mặt giận dữ, nhìn về phía Vệ Thiên Thanh:

- Vệ thống chế, Sở Hoan là thủ hạ của ngươi, bản tướng thật thất vọng, một người không biết quy củ, lại có thể vào Cấm Vệ quân, lại có thể trở thành Cấm Vệ quân Nha tướng.

Vệ Thiên Thanh vẫn cực kỳ bình tĩnh nói:

- Sở Hoan võ công không tầm thường, nhân phẩm lương thiện, tận trung báo quốc, nhân tài như thế, vì sao không thể trở thành Cấm Vệ quân Nha tướng? La đại nhân nói Sở Hoan phạm thượng, mạt tướng lấy làm khó hiểu đến tột cùng là vì duyên cớ nào?

Kiều Minh Đường cũng vuốt râu:

- La đại nhân, chắc là có chút hiểu nhầm rồi?

La Thế Lương oán hận nói:

- Tổng đốc đại nhân, Quan Lộc đại phu Lưu lão thái gia có nhắc với mạt tướng, Tô Lâm Lang có chất giọng rất uyển chuyển, xướng khúc vô cùng êm tai. Ngài cũng biết, mạt tướng xưa nay ham mê nhất là xướng khúc, hôm nay có cơ hội này, thầm muốn nghe Tô Lâm Lang cất tiếng hát, khiến mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.

Gã liếc sang Sở Hoan, cười lạnh:

- Chỉ có điều Sở Hoan không biết tốt xấu, trước mặt mọi người dám bất kính với bản tướng.

- Thì ra là thế.

Kiều Minh Đường ung dung thản nhiên nhìn về phía Sở Hoan hỏi:

- Sở nha tướng, có việc này?

Sở Hoan chắp tay đáp:

- Bẩm Tổng đốc đại nhân, Tô đại đông gia sức khỏe không tốt, hôm nay không thích hợp ca hát. Hơn nữa Tô đại đông gia cũng chưa từng thích xướng khúc trước mặt nhiều người. La đại nhân một hai bức bách, mạt tướng không thể không nói vài lời. Lại không biết vì sao đắc tội với La đại nhân, khiến phải rút đao động võ.

Kiều Minh Đường cười ha hả:

- La đại nhân xuất thân võ tướng, tính tình cương liệt, Sở nha tướng không cần để ý.

La Thế Lương cười lạnh:

- Tổng đốc đại nhân, mạt tướng có cảm giác cho dù hắn là thảo dân hay là Nha tướng, trước mặt mạt tướng không hề tỏ ra kính ý, đó là vi phạm lễ chế triều đình. Việc này không thể bỏ qua như vậy. Nếu lan truyền ra ngoài, mạt tướng thân là Chỉ huy sứ mấy vạn quân, uy vọng nếu bị tổn hao, ngày sau làm sao quản lý toàn quân?

Kiều Minh Đường hơi nhíu mày, hỏi:

- Ý La đại nhân…. là muốn làm thế nào?

La Thế Lương thâm hiểm nói:

- Tổng đốc đại nhân ở đây, mạt tướng đâu dám lung tung làm chủ. Mời Tổng đốc đại nhân xử trí.

Kiều Minh Đường thản nhiên:

- Sở Hoan là Cấm Vệ quân Nha tướng, nếu muốn xử trí, phải do Vệ thống chế.

Y quay đầu nói:

- Vệ thống chế, La đại nhân nói Sở Hoan bất kính, phải trị tội. Ngươi nhớ kỹ việc này, quay về, ngươi dựa theo quân pháp, xử trí hắn nghiêm minh. Sở Hoan là Cấm Vệ quân Nha tướng, nên làm thế nào, đều do ngươi làm chủ.

Vệ Thiên Thanh gật đầu:

- Mạt tướng biết nên làm thế nào.

La Thế Lương trong lòng cười lạnh. Kiều Minh Đường nói như vậy, chẳng khác nào trực tiếp bao che cho Sở Hoan. Gã tìm được cơ hội này tất nhiên không thể bỏ qua, cười lớn nói:

- Kỳ thật mạt tướng cũng không phải là người không biết đạo lý. Hôm nay Tổng đốc đại nhân đang ở đây, hay là, chúng ta nhân cơ hội này đánh cuộc xem thế nào.

Kiều Minh Đường cười:

- La đại nhân mê đánh bạc từ hồi nào?

- Tổng đốc đại nhân nói vui rồi.

La Thế Lương cười ha hả:

- Kỳ thật mạt tướng nói đến nói đi cũng chỉ vì muốn nghe xướng khúc mà thôi.

Gã liếc sang Lâm Lang, nói tiếp:

- Tô đại đông gia lúc nói chuyện thanh âm trong trẻo, không giống với giọng nói có vấn đề. Chỉ có điều nàng không muốn vì mạt tướng xướng khúc mà thôi. Mạt tướng trong lòng tiếc nuối. Nếu Tống đốc đại nhân đáp ứng, bản tướng hôm nay muốn chơi một trò, khiến tiệc rượu hôm nay không quá mức nhạt nhẽo.

Kiều Minh Đường tựa vào ghế trên, cười nói:

- La đại nhân có gì cứ nói, bản quan thật muốn biết La đại nhân muốn chơi trò gì.

La Thế Lương cười nói:

- Sở Hoan trước đây không có danh tiếng gì, mạt tướng đúng là nhìn không ra người này có năng lực làm Nha tướng. Hắn hôm nay dám phạm thượng vốn nên trừng trị, tuy nhiên, mạt tướng ngẫm nghĩ một chút, không bằng hắn thể hiện chút bản lĩnh, nhìn xem có thể làm một Nha tướng hay không? Chẳng những miễn được tội bất kính, còn có thể ngăn chặn một ít lời đồn nhảm.

- Lời đồn nhảm?

Kiều Minh Đường thản nhiên cười:

- Đồn nhảm cái gì?

La Thế Lương đáp:

- Sở Hoan chỉ là một thảo dân, đột nhiên trở thành Cấm Vệ quân Nha tướng. Mạt tướng biết Vệ thống chế là người tinh tường, tin rằng Sở Hoan chắc chắn có chút bản lĩnh. Nhưng chỉ sợ những người khác không tin. Nếu mọi người đều biết một thảo dân nho nhỏ đột nhiên được nâng lên thành Nha tướng, nhất định sẽ không phục. Lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chỉ sợ sẽ nói Cấm Vệ quân thưởng phạt không phân minh. Còn tưởng Cấm Vệ quân dùng người tùy tiện, không ra thể thống gì.

Gã dừng một chút, lại cười ha hả:

- Tổng đốc đại nhân, ngài cũng biết, mạt tướng thẳng tính, có chuyện trong lòng không nói thì khó chịu. Hy vọng Tổng đốc đại nhân không phật ý.

Kiều Minh Đường mỉm cười nói:

- La đại nhân cũng khéo nói. Cấm Vệ quân và Vệ Sở quân giống nhau, đều là quân binh triều đình, chúng ta nhận hoàng ân, tuy rằng đề bạt nhân tài đều là vì triều đình, nhưng thưởng phạt rõ ràng, bốn chữ này nên ghi nhớ trong lòng.

- Tổng đốc đại nhân nói đúng.

La Thế Lương cười ha hả:

- Cho nên mạt tướng muốn ngay trước mặt bao người chứng kiến bản lĩnh Sở Hoan, ít nhất cũng xem hắn có tư cách đảm nhiệm chức vụ không, thứ hai là cũng khiến yến hội tối nay thêm phần thi vị.

Kiều Minh Đường hơi vuốt cằm, nói:

- La đại nhân quả nhiên là tính toán chu toàn.

Lời này của y tuy khen nhưng vẫn có ý châm chọc. La Thế Lương làm lơ nói tiếp:

- Nếu Sở Hoan thắng, ngày sau sẽ không xuất hiện đồn đại nhảm nhí. Hơn nữa, tội bất kính hôm nay mạt tướng tuyệt cũng không truy cứu.

- Ồ?

Kiều Minh Đường vuốt râu cười:

- La đại nhân vừa rồi nói là đánh cuộc, tất nhiên còn một việc, nếu Sở Hoan bị đánh bại, thì bên kia thế nào?

La Thế Lương cười ha hả:

- Thứ mạt tướng nói thẳng, nếu bị đánh bại, Sở Hoan tất nhiên không có tư cách làm Nha tướng. Cũng đủ để đuổi hắn khỏi Cấm Vệ quân. Mạt tướng nghĩ, nếu Sở Hoan bị đánh bại, Tổng đốc đại nhân cũng không nên lưu hạng người vô năng này làm gì. Hơn nữa, trong triều nếu có người biết đại nhân dùng người vô năng, chỉ sợ sẽ khơi mào phong ba, buộc tội đại nhân dùng người không công minh.

Vệ Thiên Thanh nhíu mày, trầm giọng nói:

- La đại nhân, Cấm Vệ quân thu nhận Sở Hoan, chính là mạt tướng làm chủ, không hề can hệ đến Tổng đốc đại nhân.

Gã biết La Thế Lương tuy rằng nói chuyện như đùa vui, nhưng thật chính là nụ cười dấu ngàn đao, không lúc nào không tính kế với Kiều Minh Đường. Hôm nay vì chuyện Sở Hoan, gã muốn xé bé ra to, dường như muốn đổ tội vạ xuống người Kiều Minh Đường. Vệ Thiên Thanh tất sẽ không cho gã cơ hội đó.

La Thế Lương cười ha hả:

- Bản tướng biết Tổng đốc đại nhân tuyệt không dùng người thiếu sáng suốt, nhưng trong kinh này, quan viên không phải ai cũng thanh liêm. Ở trong mắt bọn họ, Cấm Vệ quân thuộc quyền Tổng đốc đại nhân, Cấm Vệ quân nếu có việc gì đó sai sót, cho dù là Vệ thống chế phạm lỗi, cũng sẽ liên lụy Tổng đốc đại nhân.

Kiều Minh Đường mặt không hề có chút buồn bực, ngược lại cười tươi nói:

- Nói không sai, bản quan còn muốn đa tạ La đại nhân nhắc nhở. Đúng rồi, Sở Hoan nếu bại, sẽ phải đuổi hắn khỏi Cấm Vệ quân. Còn có yêu cầu khác hay không?

La Thế Lương cười:

- Mạt tướng đã nói, nếu Sở Hoan bại, tất nhiên không thể ở lại Cấm Vệ quân, tránh liên lụy Tổng đốc đại nhân. Ngoài ra, mạt tướng vẫn muốn nghe giọng hát của Tô đại đông gia. Từ đó, chuyến đi này mới không quá tệ a.

Lâm Lanh mày liễu nhăn lại. La Thế Lương hôm nay là muốn ép nàng đến cùng.

La Thế Lương và Kiều Minh Đường đối thoại, đường trung không một ai dám thở mạnh. Dù sao hai đại thủ lĩnh Vân Sơn phủ tranh đấu gay gắt, ai dám nhúng tay?

Kiều Minh Đường lại nói:

- La đại nhân muốn xem công phu của Sở Hoan, không biết là tự mình ra tay, hay sai người khác làm?

- Tổng đốc đại nhân nói đùa.

La Thế Lương cười ha hả:

- Chỉ là một Nha tướng, nếu muốn bản tướng ra tay thì quá là ức hiếp Sở Hoan rồi.

Gã trầm giọng nói:

- Hoàng thiên hộ!

Hoàng Chí Tiếu bên người gã lập tức khom mình xuống:

- Có mạt tướng!

- Ngươi thân là Vệ Sở quân Thiên hộ, chi bằng chỉ giáo Sở Hoan một phen.

La Thế Lương chậm rãi nói:

- Hắn nếu thắng ngươi, thì xứng đáng là nhân tài, có thể được trọng dụng. Ha hả, trái lại vô năng, Tổng đốc đại nhân sẽ không lưu dụng.

Hoàng Chí Tiếu ánh mắt lạnh như băng, cười lạnh nói:

- Chỉ huy sứ đại nhân yên tâm, mạt tướng nhất định chỉ giáo vị Nha tướng này đến nơi đến chốn.

Gã nhấn mạnh chữ “chỉ giáo” đầy ẩn ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.