Kiều Minh Đường vừa dứt lời, mọi người đều giật mình kinh hãi, bởi vì ai nấy đều nghe rõ Kiều Minh Đường gọi Sở Hoan là Sở nha tướng.
Nha tướng tuy rằng thân phận chưa hẳn cao, nhưng là tướng lãnh quân đội, ai có thể nghĩ, một Sở Hoan trông rất bình thường ở giữa đường trung lại là Cấm Vệ quân Nha tướng.
Lục Thế Huân há to miệng, mới vừa rồi gã bị Vệ Thiên Thanh quát lớn, mặt vốn đã đỏ bừng, lúc này từ hồng biến thành trắng, bàng hoàng chấn kinh.
Lục gia ở Thái Nguyên phủ cố nhiên là đại tộc quyền quý, gia tư cực lớn nhưng chung quy vẫn là thương dân. Sở Hoan tuy rằng chỉ là Nha tướng nhưng theo địa vị thân phận mà nói, trong nháy mắt đã nhảy lên thượng trên đầu Lục Thế Huân.
Lâm Lang cũng hoa dung thất sắc, kinh ngạc nhìn Sở Hoan. Nàng hiển nhiên không thể tưởng Sở Hoan hiện giờ đã trở thành Cấm Vệ quân Nha tướng.
Sở Hoan nhìn thái độ kinh ngạc của Lâm Lang, khẽ mỉm cười, chắp tay hướng Kiều Minh Đường nói:
- Tổng đốc đại nhân coi trọng, không dám để đại nhân chê cười.
Kiều Minh Đường cười ha hả, trước sự hộ vệ của Vệ Thiên Thanh bước đến ghế chủ tọa, đặt mông ngồi xuống. Ghế này vốn là chỗ của La Thế Lương. Kiều Minh Đường lúc này ngồi xuống, La Thế Lương mắt xẹt qua một tia bất mãn nhưng tất nhiên không dám nói gì. Lưu lão thái gia đã ngoan ngoãn dời vị trí, nhường chỗ ngồi của mình cho La Thế Lương. La Thế Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3202410/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.