Sở Hoan lấy khăn tay bằng vải thô đưa cho Lâm Lang, cười nói:
- Đại đông gia, ta nghe người ta nói, cho dù là xinh đẹp mà khóc nhiều thì sẽ càng ngày càng xấu đi đấy.
Lâm Lang ngẩng đầu, giật cái khăn tay trừng mắt nhìn Sở Hoan, dằn dỗi:
- Nói hươu nói vượn, ngươi nghe ai nói? Ta… đâu có xinh đẹp..
Sở Hoan thở dài:
- Đại đông gia lừa mình dối người rồi. Hãy thử đi ra đường hỏi bất kỳ ai, ta cam đoan nếu hỏi 10 người sẽ có 11 người nói Đại đông gia vô cùng xinh đẹp, nếu không tin, hai chúng ta đánh cuộc nhé?
Lâm Lang đỏ mặt lên, nín khóc, mỉm cười, dung nhan tựa hoa lê gặp mưa, đúng là rung động lòng người. Nàng dùng khăn thô chấm nhẹ vào mắt, nũng nịu:
- Ngươi chỉ giỏi nói bậy, ta khóc lúc nào…
Nhưng nghe Sở Hoan khen mình xinh đẹp, trong lòng nàng vẫn vô cùng vui mừng, trên mặt ửng đỏ, xinh đẹp không thể tả.
Lâm Lang ngồi xuống, vẻ mặt ảm đạm, khẽ thở dài:
- Chỉ sợ, Hòa Thịnh Tuyền chống đỡ không nổi nữa.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Đại đông gia, người cảm thấy Lục gia sẽ không cấp lương thực?
Không đợi Lâm Lang trả lời, hắn gật đầu thừa nhận:
- Lục Thế Huân phẩm hạnh không tốt. Đại đông gia lần này cự tuyệt, chỉ sợ gã sẽ không giúp chúng ta đâu.
Lâm Lang nhìn Sở Hoan, bên trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người, nàng dịu dàng nói:
- Ngươi ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3202399/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.