Chương trước
Chương sau
Sở Hoan ngồi ở trên ghế, cảm thấy trong phòng lành lạnh quỷ khí, nhưng nghĩ lại, chính mình là linh hồn xuyên qua thế giới này, cũng chẳng khác gì là quỷ, cho dù phía sau đích thực là quỷ thì cũng không có gì đáng sợ.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước hai bước, thoạt nhìn tự nhiên vô cùng, nhưng một bàn tay đã cầm lấy dao găm trên người mình, tuy nhiên, khi hắn quay người lại thì không khỏi giật mình, vì phía sau không hề có người.

Nói như vậy, vừa rồi là ảo giác?

Sở Hoan thở dài lắc đầu, thì thào lẩm bẩm:

- Mấy ngày nay đầu óc quá mệt mỏi, đúng là đã bị hoang tưởng, phải nghỉ ngơi mới được.

Hắn nói xong câu đó, chậm rãi đi về phía giường, chỉ đi hai bước, bất chợt lại vung dao ra, lần này tốc độ cực nhanh.

Hắn tin tưởng, nếu phía sau mình có người, mũi dao này cho dù không thể đâm chết người, thì đối phương quyết cũng không dễ dàng né tránh. Nhưng một dao này vẫn như cũ đâm vào khoảng không, phía sau hắn vẫn như cũ là một khoảng không trống rỗng.

Sở Hoan vẻ mặt ngưng đọng, khóe miệng co giật, tuy rằng không hề thấy có người, nhưng vừa rồi rõ ràng hắn cảm giác có trận gió thoáng qua hai bên, hắn tin tưởng phía sau hắn nhất định có người.

Nhưng khinh công của đối phương vượt xa tưởng tượng của hắn, đối phương cứ như là bóng dáng của chính hắn, có thể theo ý mình mà bay trên mặt đất, hắn thậm chí lúc này có cảm giác đối phương ở ngay phía sau mình.

Sở Hoan hít một hơi thật sâu, đột nhiên làm một việc kỳ quái, hắn không nhìn phía sau cũng không xoay người mà đi tiếp, hướng về phía vách tường.

Hắn đã hiểu, võ công của đối phương quỷ dị huyền diệu, vượt xa bản thân, đối phương nếu muốn làm hại mình, lấy thân thủ của hắn thì căn bản không phải là đối thủ của người kia.

Nhưng đối phương vẫn không ra tay, lại dường như muốn chơi trò trốn tìm, như vậy xem ra, đối phương cũng không định lấy tính mạng mình ngay. Nếu mình dựa vào tường, trừ khi đối phương có thể chui vào vách tường, nếu không, cũng không thể trốn khỏi tầm mắt của hắn.

Khi hắn sắp chạm vào vách tường thì có một bàn tay vỗ vào vai hắn, giọng thấp trầm cười nói:

- Cũng không phải ngu ngốc.

Sở Hoan cứng đờ cả thân, nhưng trong nháy máy cũng hiểu rằng cho dù mình toàn lực đề phòng thì căn bản cũng không phải là đối thủ của người kia, nên đứng im thở dài nói:

- Tiền bối võ công quỷ thần khó lường, lại không biết vì sao phải tốn thì giờ đùa giỡn với vãn bối như vậy?

Hắn nghĩ đối phương nếu võ công như thế, theo lý thuyết, tuổi tuyệt đối không nhỏ, mình nên gọi là tiền bối mới đúng.

Người phía sau khẽ cười:

- Lá gan ngươi có lớn không?

- Không biết tiền bối vì sao hỏi vậy?

- Vậy ngươi có dám đi theo ta không?

Sở Hoan mơ hồ thấy có trận gió thoáng qua, khi hắn quay đầu lại, thấy cửa sổ đã mở, người nọ không còn tung tích, hiển nhiên là đã đi ra ngoài qua cửa sổ.

Sở Hoan âm thầm kinh hãi, tốc độ của người này đúng là nhanh như tia chớp.

Hắn do dự một lúc, trong lòng thầm nghĩ: “Người này võ công cao minh, quả thật trên đời hiếm thấy. Hắn nếu muốn làm hại ta, cũng không cần phải quá mất thì giờ, vừa rồi, chỉ cần tùy hứng cho một chưởng, chỉ sợ cũng lấy được tính mạng ta rồi”.

Người này tới kỳ quái, Sở Hoan càng sinh nghi. Trong lòng hắn lúc này đúng là rất tò mò về lai lịch của người này. Hơn nữa, cao nhân như thế, khuya khoắt đến đây đùa giỡn với mình, chắc chắn là có nguyên nhân. Hắn hơi trầm ngâm, rồi cũng chui qua cửa sổ đi ra ngoài.

Bên trong bóng đêm, nhìn thấy xa xa có một thân ảnh đang đứng. Sở Hoan bước lên, người nọ đã chớp động thân hình, đi về phía bức tường, Sở Hoan lập tức đuổi theo.

Người nọ thân hình như quỷ, tới bên cạnh tường viện, thân hình như khỉ, thoắt cái đã bay qua bên kia. Sở Hoan cũng nhẹ nhàng tung mình bay qua bên kia.

Phía bên kia tường viện lạnh lùng u ám, người nọ thoạt nhìn như mơ mơ hồ hồ, thật đúng chẳng khác gì âm hồn đi trong bóng đêm.

Sở Hoan mỗi lần sắp đuổi kịp, người nọ lại tăng tốc hơn một chút, một trước một sau, Sở Hoan đi theo qua vài con phố, bên trong đêm lạnh, đã tiêu hao không ít thể lực. Cứ mỗi lần Sở Hoan bị bỏ lại khá xa thì người nọ lại dừng bước đi chậm hơn chút, rồi khi hắn sắp đuổi kịp thì gã lại tăng tốc, cứ như thế, khiến Sở Hoan cũng không biết đến tột cùng là người nọ có ý gì. Tới một chỗ yên tĩnh, người nọ rốt cuộc dừng lại, không đi tiếp. Sở Hoan lúc này thở dốc, cũng chậm bước, nhìn thấy người nọ đứng dưới một gốc cây liền đi đến gần chắp tay nói:

- Tiền bối trêu đùa vãn bối như thế, không biết có ý gì chỉ giáo?

Người nọ một thân áo choàng đen, bịt mặt, trong bóng tối, Sở Hoan càng không thể nhìn rõ hình dáng. Trong lúc Sở Hoan còn nghi hoặc thì gã lắc đầu:

- Có gan, nhưng võ công thì quá kém.

Sở Hoan nhíu mày lại.

Công bằng mà nói, võ công của Sở Hoan chưa thể nói là nhất đẳng tinh diệu, nhưng Sở Hoan tự tin rằng võ công của mình không thể nói là thấp kém, đối thủ có thể uy hiếp hắn, cho đến hôm nay, cũng không có bao người.

- So với tiền bối, hiển nhiên là yếu hơn.

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Nhưng vãn bối công phu võ nghệ là do khổ luyện mà thành, lại được cao nhân chỉ điểm, cũng không thể nói là quá kém được

Người nọ cười ha hả:

- Luyện thành võ công cao thâm, hiển nhiên cần khổ luyện, nhưng khổ luyện, chưa chắc đã có được võ công cao thâm.

Gã mặc áo choàng đen, dáng người cao lớn, đứng dưới tán cây, giống như một tháp sắt, tiếp tục nói:

- Nếu nói là cao nhân chỉ điểm mà ngươi chỉ được như vậy, thì chữ cao nhân có lẽ cần xem lại. Nếu nói ngươi là cao nhân thì thiên hạ này cao nhân quá nhiều. Võ công của ngươi, chẳng qua chỉ có thể uy hiếp đám du thủ dã phường mà thôi, thật sự không đáng là gì.

Sở Hoan tuy rằng không tự cao tự đại, nhưng cũng không coi nhẹ mình. Người này nói võ công hắn thấp kém, hắn có thể không so đo. Nhưng nhục mạ cao nhân đã dạy võ công cho mình, điều này khiến Sở Hoan vô cùng phẫn nộ. Hắn cười lạnh nói:

- Ta nghe người ta nói, người có võ công cao cường, nếu không trau dồi đạo đức thì cũng chỉ là hạng vũ phu lỗ mãng mà thôi.

Hắc bào nhân không giận mà còn cười:

- Hảo tiểu tử, ngươi thật có lá gan. Ngươi cũng biết, nếu ngươi chọc giận ta, lấy tính mệnh của ngươi đối với ta mà nói, dễ như trở bàn tay.

Sở Hoan gật đầu:

- Điều này ta tin. Nhưng ngươi cũng nên biết rằng, cho dù võ công của ta không bằng ngươi, nhưng cũng sẽ không bó tay chịu chết.

Hắc bào nhân quan sát Sở Hoan vài lần, hơi vuốt cằm, lập tức thở dài:

- Nhìn qua cũng có vẻ là người chính trực, chỉ tiếc việc làm lại quá mức đê tiện.

Sở Hoan không hiểu ý, nên hỏi lại:

- Không biết vì sao tiền bối lại nhận định như vậy? Sở Hoan tuy rằng không phải là người chưa từng làm việc xấu, nhưng tự vấn lòng mình thì cũng chưa làm gì đến mức bị xem là đê tiện cả. Những lời này, tại hạ xin trả lại tiền bối.

Sở Hoan biết võ công của Hắc bào nhân cao hơn hẳn mình, nếu mình tỏ ra sợ sệt thì càng khiến đối phương khinh miệt.

Sở Hoan tính tình vốn không phải hèn nhát, hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy, đối phó với cao thủ như vậy, nếu tỏ ra khiếp nhược thì càng khiến đối phương phản cảm, không bằng cứ nghĩ sao làm vậy, nói không chừng còn có thể có hiệu quả.

Dù sao loại cao thủ chân chính này đã gặp đủ loại người vâng vâng dạ dạ trước mặt mình rồi, gặp tính cách lạ, có thể sẽ khiến gã cảm thấy thú vị.

Hắc bào nhân quả nhiên không hề giận, vẫn cười ha hả:

- Người khác không nhận ra, ngươi cho ta không nhận ra sao?

- Ngươi nhận ra cái gì?

- Nhìn ra ngươi giả nhân giả nghĩa.

Hắc bào nhân cười lạnh:

- Ngươi và hai ni cô kia không quen, vô cớ ra tay tương trợ. Người khác thì sẽ tưởng ngươi trượng nghĩa, nhưng mưu đồ của ngươi, ta thấy rất rõ ràng.

Sở Hoan mặt không đổi, thản nhiên nói:

- Hóa ra các hạ còn giỏi Độc tâm thuật?

- Độc tâm thuật?

Hắc bào nhân có chút kinh ngạc:

- Ngươi biết Độc tâm thuật?

Sở Hoan là thuận miệng nói ra, không ngờ Hắc bào nhân lại có phản ứng như vậy, nên hỏi lại:

- Các hạ nếu không phải là giỏi Độc tâm thuật, vì sao đoán được tâm tư của ta?

Hắc bào nhân lúc này mới biết không phải vì Sở Hoan hiểu Độc tâm thuật, mà có lẽ chỉ nhất thời thuận miệng nói ra thôi, liền đi về trước vài bước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hoan, chậm rãi nói:

- Ngươi có mưu đồ gì với hai ni cô? Đại ni cô đã chết, đúng rồi, ngươi đúng là có tâm bất hảo đối với tiểu ni cô, mắt thấy đại ni cô sắp chết, cho nên làm ra vẻ người tốt, ra tay tương trợ, đơn giản là lừa gạt tiểu ni cô mà thôi. Hiện giờ đại ni cô đã chết, tiểu ni cô đối với ngươi càng thêm cảm kích, mưu đồ của ngươi sẽ thành.

Sở Hoan nghe vậy, liền cười rộ lên.

Hắc bào nhân lạnh lùng:

- Ngươi cười gì? Chẳng lẽ ta nói sai?

Sở Hoan lạnh lùng cười:

- Mới vừa rồi xưng ngươi một tiếng tiền bối, vì nghĩ các hạ nhân phẩm cho dù hơn kém võ công nhưng có lẽ cũng không khác biệt lắm. Thật sự không ngờ nhân phẩm và võ công của các hạ thật sự khác nhau quá xa.

Sở Hoan chưa dứt lời, đã thấy Hắc bào nhân lướt đến, tốc độc cực nhanh, khiến người ta kinh hãi. Sở Hoan cho rằng mình đã chọc giận gã, nên cũng không do dự, quát to một tiếng, nắm chặt dao găm trong tay, động thân tiếp đón đâm về phía Hắc bào nhân.

Hắn tuy biết rằng mình không phải là địch thủ của Hắc bào nhân nhưng cũng không muốn buông tay chịu chết.

Chỉ có điều võ công của Hắc bào nhân đúng là không thể tưởng tượng. Dao găm của Sở Hoan vừa vung ra, Hắc bào nhân kia thấy rõ ràng là đứng ngay trước mặt, nhưng đột nhiên như biến mất. Sở Hoan chưa kịp kinh hãi, phía sau đã truyền đến âm thanh:

- Trong vòng 30 chiêu, ta không ra tay, chỉ cần ngươi có thể chạm đến ta, coi như là ngươi thắng, hôm nay ta có thể buông tha cho ngươi.

Sở Hoan nheo ánh mắt, nhưng không ra tay, đột nhiên nhớ ra điều gì, hắn chậm rãi xoay người, nhìn Hắc bào nhân trước mặt, trầm giọng nói:

- Hóa ra là ngươi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.