Liễu béo nắm chặt đao, đi theo bên cạnh Sở Hoan. Gã hiện tại bụng như có một ổ lửa, đến bây giờ ngay cả một cái bóng thổ phỉ cũng không hề thấy. Bên mình thì bị thương không ít người. Sở Hoan có 30 bộ hạ đi theo, thì đã bị thương 2. Ngọn núi này cạm bẫy chẳng những âm hiểm mà hơn nữa còn dày đặc. Cạm bẫy đều bị tuyết bao phủ, từ phía trên không có một tia dấu vết, bất cứ lúc nào đặt chân lên cũng có thể mất mạng.
- Đại nhân, có động tĩnh!
Đi đến giữa sườn núi, bên cạnh bỗng nhiên có binh sĩ lên tiếng nhắc nhở. Sở Hoan đã chú ý tới, trên núi lờ mờ có bóng dáng đang lao xuống, tốc độ cực nhanh.
- Hình như không phải người!
Liễu béo cũng có chút kinh nghiệm, cái bóng trên núi tốc độ mạnh mẽ, như điên cuồng, người thường tuyệt không thể có được thân thủ nhanh nhẹn như vậy.
Đúng vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng kêu cổ quái. Sở Hoan lập tức biến sắc, trầm giọng nói:
- Cung tiễn thủ, bắn, đó là sói!
- Sói?
Liễu béo giật mình kinh hãi.
Dưới tay Sở Hoan có bảy tám cung tiễn thủ, nghe thấy mệnh lệnh, không nói hai lời, đã nhanh chóng rút tên ra giương cung, bắn vào cái bóng đang lao xuống từ trên núi.
Tài bắn cung của tiễn thủ đó dĩ nhiên không kém, nhưng trên núi số lượng rất nhiều, giăng khắp nơi, hơn nữa những con sói này động tác linh mẫn, nhất thời không thể nhắm trúng. Vù vù, mấy mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-sinh-kieu/3202333/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.