Chương trước
Chương sau
Trong thạch thất ánh lửa sáng rực, thùng gỗ vỡ tan, từ bên trong có cái gì đó rơi xuống mặt đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy, giật bắn mình sửng sốt nhìn nhau.

Trong rương gỗ chất chồng mất chục cây đao, dưới ánh lửa, đao lóe ra hào quang rét lạnh.

Sở Hoan chau mày lại, nhìn vào đống đao chất trên mặt đất, trầm giọng nói:

- Mở thùng khác ra!

Liễu béo lập tức dẫn theo hai người tiến lên, lấy một thùng bất kỳ ra, dốc xuống, hàn quang lóe ra, Liễu béo đã nói:

- Đại nhân, chỗ này cũng là đao!

Sở Hoan đi lên quan sát, thì thấy bên trong thùng đúng là chất kín đại đao.

Nơi này có mấy chục thùng, một thùng có áng chừng 50 cây đại đao, tính ra chỗ này có cả ngàn cây đao.

Đúng vào lúc này, nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng động, Sở Hoan ra hiệu các binh sĩ đề phòng, rất nhanh mở rộng cửa đá, hai bên nhìn nhau, trước tiên là nắm chặt đao, sau nhận ra là người nhà, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Một gã Nha tướng chắp tay lại nói với Sở Hoan:

- Đại nhân, mọi người cũng ở trong này? Mật đạo này quanh co khúc khuỷu, chúng ta đi tới đi lui cuối cùng quay lại chỗ này.

Gã nhìn thấy đại đao vung vãi khắp nơi, giật mình kinh hãi.

Nhóm người này không phải đi cùng Sở Hoan, bọn họ hiển nhiên là vào mật đạo bằng con đường khác, đi tới đi lui trong mật đạo, cuối cùng gặp nhau.

- Có thấy thổ phỉ không?

Sở Hoan hỏi.

Nha tướng kia lắc đầu:

- Ngay cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy. Đại nhân, mọi người cũng không gặp thổ phỉ?

Sở Hoan chỉ lên vách tường nói:

- Nơi này có cơ quan, bọn họ chạy qua đường đó!

Liễu béo cũng lên tiếng:

- Giết được một tên!

Nói xong, gã chỉ vào thi thể cách đó không xa.

Sở Hoan nhớ đến còn mấy thi thể trong này, liền tiến lên ngồi xổm xuống, thấy vai trái gã có một vết thương, biết đây chính là người bị mình kẹp lấy trường thương.

Lục soát thân thể cũng không tìm thấy bất cứ cái gì hữu dụng.

Nha tướng kia lại gần thấp giọng nói:

- Đại nhân, thổ phỉ còn ở bên trong mật đạo, cửa đá này chúng ta có nên phá không?

Sở Hoan nhíu mày, như thoáng suy nghĩ, trong mặt chợt lóe hào quang, trầm giọng nói:

- Không tốt, bọn họ muốn chạy trốn.

Nha tướng vội nói:

- Trốn? Chúng ta có hai ngàn người, bọn họ trốn sao thoát?

Sở Hoan không để ý tới lời gã, hỏi tiếp:

- Ngươi biết Phan Lang tướng ở đâu không? Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, kẻo bọn thổ phỉ sẽ trốn khỏi Hắc Thủy sơn mất.

Nha tướng và chúng binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau, đều không tin, dù sao đám thổ phỉ kia cũng đang ở trong mật đạo này, Cấm Vệ quân giăng kín mật đạo, bọn họ muốn trốn thoát khỏi chỗ này, thật không dễ chút nào.

Sở Hoan cũng không nói nhiều, chỉ ra lệnh ngắn gọn:

- Lưu lại năm người thủ chỗ này, những người khác đều đi theo ta!

Hắn cũng không giải thích, vội vã đi ra thạch thất, Liễu béo giơ cây đuốc đuổi theo.

Nha tướng kia thấy Sở Hoan thần sắc ngưng trọng, cũng đoán là hắn đã phát hiện ra manh mối gì rồi, lập tức chỉ năm người lưu lại, còn mình mang theo bảy tám người đuổi theo Sở Hoan.

Sở Hoan đúng là rất nhớ con đường mình đã đi vào, nên ở trong mật thất đi lại nhanh như sóc, cuối cùng đi đến hố đất lúc đầu mình chui vào, thấy bên ngoài hố đất hãy còn mấy binh sĩ gác cửa động, hiển nhiên lo lắng thổ phỉ từ bên trong chạy ra, khi thấy Sở Hoan, hai binh sĩ liền bước lên kéo hắn ra, rồi tiếp tục kéo những binh sĩ đi sau hắn.

Sở Hoan nhìn xung quanh, thấy bên cạnh đã xuất hiện bảy tám cửa vào mật thất, bên cửa đều có binh sĩ canh gác, những người khác khẳng định là đã chui vào mật thất truy tìm thổ phỉ.

Sở Hoan cao giọng hỏi:

- Phan Lang tướng ở đâu?

- Đại nhân, Phan Lang tướng cũng đã đi xuống mật đạo.

Một tên binh sĩ đáp.

Sở Hoan nhíu mày, không nhiều lời, đã kêu lớn:

- Mọi người đi theo ta, thổ phỉ muốn chạy trốn.

Cách đó không xa một Giáo úy lên tiếng:

- Phía trên có lệnh, chúng ta canh giữ chỗ này, đám thổ phỉ bên trong nhất định không thể trốn mãi được, sẽ phải ra từ chỗ này.

- Đúng thừa lời!

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Bọn họ sẽ không đi ra qua chỗ này.

Hắn vung đao lên nói:

- Tất cả theo ta!

Rồi chạy một mạch về phía núi.

Đám người Liễu béo vội vàng đuổi theo phía sau, các binh sĩ canh giữ ở các cửa động khác ngơ ngác nhìn nhau, nhưng Sở Hoan dù sao cũng là tướng lãnh, nên lập tức có hơn 20 người lên tiếng, chạy theo. Nhưng cũng có 10 người không tuân lệnh, vẫn như trước, ở lại trước cửa động ôm cây đợi thỏ.

Hắc Thủy sơn này cực kỳ dốc, Sở Hoan dẫn người đi tới đỉnh núi, từ trên đỉnh núi nhìn xuống dưới, có thể thấy dưới chân núi dòng Hắc Thủy giang đã kết thành băng, lúc này là sáng sớm, trong trời đất trắng lóa một mảnh!

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Đi theo ta!

Rồi đi về phía chân núi.

Hắc Thủy sơn tuy rằng không cao lắm, nhưng lại vô cùng dốc đứng, đi xuống cũng không dễ dàng. Hắn dẫn mấy chục binh sĩ vọt tới chân núi, đã có và người bị té thương tổn ngoài da.

Còn chưa kịp xuống khỏi núi, đã nghe tiếng quát:

- Dừng lại, ném vũ khí xuống, nếu ai muốn sống thì quỳ xuống!

Cùng tiếng quát, từ sau núi có một đám người mặc giáo trụ cầm đại đao trong tay đi ra.

Đó chính là đội nhân mã của Quách Dương mai phục phía sau núi, đề phòng thổ phỉ chạy qua lối này. Vệ Thiên Thanh sai Quách Dương lĩnh 300 người mai phục dưới chân núi. Lúc này Cấm Vệ quân dưới chân núi nhìn thấy đám người chạy xuống, còn tưởng rằng là thổ phỉ chạy đến, lập tức xông ra, cũng có cung tiễn thủ giương cung cài tên, chuẩn bị bắn.

Sở Hoan lên tiếng:

- Là người một nhà, không được động thủ.

Bọn họ lúc này đã đến chân núi, Cấm Vệ quân mai phục nơi này thấy đám người Sở Hoan mặc giáp trụ Cấm Vệ quân, lúc này mới thu cung tên. Một người tiến lên, chính là Lý Tông Toàn đã từng có tranh chấp với Sở Hoan.

Lý Tông Toàn nhìn thấy Sở Hoan dẫn người xuống, nhíu mày nói:

- Sở Vệ tướng dẫn người xuống núi là có ý đồ gì? Thổ phỉ không ở trong này sao?

Gã hỏi đầy vẻ nghi hoặc.

Sở Hoan cũng không lập tức trả lời, mà hướng qua mặt sông nhìn một lượt, thấy mặt sông băng đóng dày, không có bóng người, nhíu mày hỏi:

- Lý Vệ tướng, các ngươi ở đây có thấy dị động không?

- Dị động?

Lý Tông Toàn cười lạnh:

- Ngươi nói chuẩn rồi, quả thật là phát hiện dị động?

Gã nâng ngón tay lên chỉ vào Sở Hoan:

- Các ngươi không phải là dị động sao? Sở Vệ tướng, ta lấy làm lạ, các ngươi đây là giết địch hay tìm đường lui? Như thế nào lại bị thổ phỉ đánh thành tàn binh bại tướng vây?

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Lý Vệ tướng, quân tình khẩn cấp, ta không có thời gian nói giỡn với ngươi. Quách Lang tướng đang ở đâu?

Lý Tông Toàn cũng không trả lời, chỉ hừ lạnh:

- Ngươi nếu biết quân tình khẩn cấp, còn đến đây làm gì? Nơi này do chúng ta phụ trách, nhiệm vụ của các ngươi là giết địch ở trên núi, không phải là đến đây hỏi có dị động hay không?

Sở Hoan nói:

- Lý Vệ tướng, ta nghi cường phỉ Hắc Thủy sơn đã chạy đến nơi này…

Không đợi Sở Hoan nói xong, Lý Tông Toàn đã cười ha hả, nhìn Sở Hoan một cách trêu tức:

- Sở Vệ tướng, ngươi quả nhiên là không giết được địch. Phía sau núi mai phục 300 tinh binh, tất cả vùng này đều năm trong lòng bàn tay chúng ta. Ngươi nói bọn họ chạy qua nơi này có khác gì là mơ giữa ban ngày? Bọn họ nếu xuống nơi này, chỉ có thể biến thành một khối thi thể, tuyệt đối không thể qua nơi này.

Gã khinh thường ra mặt:

- Sở Vệ tướng, ta xem ra đêm qua ngươi ngủ không ngon giấc, cho nên hiện tại vẫn còn mơ màng.

Sở Hoan nhíu mày:

- Lý Vệ tướng, có nhiều việc không nên nói trước.

Lý Tông Toàn vỗ ngực nói:

- Bản tướng dám khẳng định, tuyệt không thể có một gã thổ phỉ nào có thể đi qua, nếu thổ phỉ trốn thoát dưới mắt ta, ta sẽ móc mắt mình đưa cho ngươi.

Đúng lúc này, nghe một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, từ bên trái một đám người chạy vội đến, chính là Quách Dương chỉ huy quân phục binh sau núi, hiển nhiên là phát hiện bên này có khác thường, dẫn theo hai ba mươi người chạy nhanh tới.

Nhìn thấy Sở Hoan, Quách Dương lập tức hỏi:

- Sở Vệ tướng, trên núi thế nào? Ở dưới này không nghe thấy tiếng chém giết, chẳng lẽ tập kích đã sớm thành công?

Không đợi Sở Hoan trả lời, Lý Tông Toàn đã cười lạnh:

- Quách Lương tướng, Sở Vệ tướng không phải đến để báo tin vui mà là để điều tra.

Quách Dương nhíu mày, Sở Hoan đã chắp tay lại:

- Quách Lang tướng, trên núi cường phỉ cực kỳ giảo hoạt, hơn nữa phát hiện có mật đạo, hiện giờ thổ phỉ đều nấp trong mật đạo, các huynh đệ đang lục soát bên trong.

- Mật đạo?

Quách Dương giật mình:

- Một đám sơn phỉ nho nhỏ, không ngờ đào cả mật đạo trên núi.

Sở Hoan gật đầu:

- Bọn họ dường như sớm có chuẩn bị, chúng ta bị thương không ít huynh đệ. Nếu bọn họ thực sự biết chúng ta tấn công Hắc Thủy sơn mà vẫn lưu lại trên đó, không chạy trốn, mạt tướng cảm thấy bọn họ nhất định có đường lui.

Quách Dương là một lão tướng có kinh nghiệm, nhìn thấy Sở Hoan vẻ mặt ngưng trọng, nói chuyện ngắn gọn, cũng biết có biến, vội hỏi:

- Sở Vệ tướng, ngươi dẫn người xuống núi, có phải hay không có phát hiện gì?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Mạt tướng không dám xác định, mạt tướng… chỉ cảm thấy cường phỉ nếu có đường lui, nhất định là ở phía này.

Lý Tông Toàn không kìm nổi nói:

- Sở Hoan, ngươi không được ăn nói bừa bãi, không có bất luận một căn cứ gì cả.

Quách Dương cũng liếc Lý Tông Toàn, trầm giọng nói:

- Lý Vệ tướng, đến khi nào thì ngươi thôi tranh chấp nhau? Sở Vệ tướng nếu đã nói như vậy, chắc có đạo lý.

Gã hướng Sở Hoan nói:

- Sở Vệ tướng, ngươi cũng nên hiểu cho Lý Vệ tướng. Chúng ta ở nơi này mai phục, không dám chớp mắt, nhìn chằm chằm lên núi, cho đến bây giờ, không hề thấy bóng thổ phỉ nào chạy xuống, nên không thể nói bọn chúng đã chạy thoát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.