Tuy rằng Kiều Minh Đường che giấu rất tốt, nhưng Từ Tòng Dương là loại nhân vật nào, cho dù Kiều Minh Đường là Tổng đốc một Đạo, nhưng ở trước mặt lão, vẫn rất non nớt, lão cũng không nhìn Kiều Minh Đường, chỉ là nâng chén nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói:
- Có phải trong lòng Kiều đại nhân hơi không vui hay không?
Kiều Minh Đường nào dám thừa nhận, cần biết Từ Tòng Dương thân là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, chức trách là đôn đốc quan viên thiên hạ, đám Ngự Sử Ngon Quan thuộc hạ của lão, đều là nhanh mồm nhanh miệng, còn là tiếng nói chủ lực của đám quan viên trong triều, tuy rằng Đại Tần lập nước ngắn ngủn hai mươi năm, nhưng quan viên bị Đô Sát Viện buộc tội, cũng là hàng trăm, bất kể là quan viên lớn nhỏ hay là biên quan, chỉ cần bị Đô Sát Viện tìm được nhược điểm, sẽ bị buộc tội không thương lượng, vô số quan viên bị xuống ngựa dưới tay Đô Sát Viện.
Từ Tòng Dương có được quyền bính như thế, tự nhiên bởi vì Hoàng đế Bệ hạ vô cùng tín nhiệm lão, chẳng những quản Đô Sát Viện, hơn nữa còn là Đại học sĩ tiền viện, có thể vào cung diện thánh bất cứ lúc nào, là một trong số ít trọng thần có thể tham dự quyết sách quốc sự, nhân vật như vậy, Kiều Minh Đường tự nhiên không dám có chút đắc tội.
- Hạ quan không dám.
Kiều Minh Đường vội vàng nói:
- Đại học sĩ nói như vậy, tất có đạo lý, hạ quan tự nhiên lắng nghe dạy dỗ.
Từ Tòng Dương nâng tay ra hiệu Kiều Minh Đường ngồi xuống một lần nữa, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Ngài chắc chắn cũng biết, hiện giờ tình hình Hà Bắc Đạo và Giang Hoài Đạo vô cùng xấu. Hai năm trước Hà Bắc Đạo nhảy ra một Thanh Thiên Vương, cho tới giờ còn chưa tra ra người này rốt cuộc có lai lịch ra sao, đột nhiên nhảy ra, kêu gọi tập hợp hơn vạn người làm loạn, tuy rằng Hoàng Tam Thông bao vây tiễu trừ ở Hà Bằng Đạo, đám loạn phỉ Thanh Thiên Vương kia cũng bị áp chế một lần, ở mặt ngoài xem ra dường như bị bình định, nhưng tình thế của Hà Bắc Đạo không chút chuyển biến tốt đẹp, nhân mã của Thanh Thiên Vương trái lại ngày càng nhiều, xé chẵn ra lẻ, Đông một đám Tây một đám, Hàn Tam Thông bị định tại Hà Bắc Đạo… !
Kiều Minh Đường nhíu mày nói:
- Một đám loạn đảng, đám ô hợp, Hàn Tam Thông cuối cùng sẽ bình định.
Từ Tòng Dương thở dài, nói:
- Dùng lòng mà nói, mấy năm nay Hà Bắc Đạo liên tục gặp tai họa, thiên tai không ngừng, giờ có người rắp tâm có ý kích động, thiên tai nhân họa, các lộ thổ phỉ Hà Bắc Đạo đều lấy cờ xí Thanh Thiên Vương, xóa sổ một đám lại sinh ra một đám, càng đánh càng nhiều… !
Vẻ mặt lão ngưng trọng, nói:
- Hàn Tam Thông là tướng quân có thể đánh giặc, nhưng không phải một tướng quân có thể trấn an. Tính tình hắn quá mức nóng nảy, một mặt mạnh mẽ tiêu diệt, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại, lão phu cũng từng nhiều lần gián ngôn với Thành thượng, nhưng Thánh thượng lại vô cùng coi trọng Hàn Tam Thông, cũng cảm thấy nên tiêu diệt toàn bộ loạn đảng… !
Kiều Minh Đường chỉ nghe, lúc này cũng không tiện phát biểu cái nhìn của mình.
Từ Tòng Dương nhìn y một cái, lại hỏi:
- Tuy rằng Hà Bắc Đạo hỗn loạn, nhưng ít ra trước mắt Hàn Tam Thông còn có thể trấn giữ được, nhưng Giang Hoài Đạo, hiện giờ nguy cơ bốn phía. Giang Hoài Đạo không có náo động lớn như Hà Bắc Đạo, cũng không có cờ hiệu thống nhất như Thanh Thiên Vương, nhưng đạo phỉ hung hăng ngang ngược, hơn nữa có hạng người rắp tâm dùng yêu đạo loạn quốc, đã hình thành loạn phỉ gần một vạn, thực lực cũng không yếu… !
Kiều Minh Đường hạ giọng nói:
- Theo như lời Đại học sĩ, là Thiên Môn Đạo?
Từ Tòng Dương nhìn Kiều Minh Đường, nói:
- Ngài cũng biết Thiên Môn Đạo?
- Vâng!
Kiều Minh Đường gật đầu nói:
- Giang Hoài náo động, hạ quan cũng đạt được một số tin tức, nghe nói dân gian bỗng nhiên nổi lên một yêu đạo, yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc dân tâm… !
Nói tới đây, y cẩn thận liếc Từ Tòng Dương một cái.
Từ Tòng Dương vuốt cằm nói:
- Ngài có gì cứ nói!
Lúc này Kiều Minh Đường mới nói:
- Yêu đạo nổi lên này tự xưng Thiên Môn Đạo, nói cái gì Thiên Môn sơ khai, Lão Quân hàng thế, phàm dân đạo ta, được hưởng suốt đời… Thật sự là một đám hồ ngôn!
Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:
- Ngoài đó ra, ngài còn biết cái gì?
Kiều Minh Đường lắc đầu nói:
- Hạ quan biết không nhiều lắm, vô cùng sơ sài.
Từ Tòng Dương trầm ngâm một lát, mới nói:
- Lão phu đạt được tình huống Giang Hoài Đạo, cũng âm thầm nghe ngóng, Thiên Môn Đạo chẳng những ngày càng nghiêm trọng ở Giang Hoài Đạo, hơn nữa đã thẩm thấu đến các Đạo khác. Đông Hải Đạo, Xuyên Thục Đạo cùng với Kim Lăng Đạo cũng đều có tung tích Thiên Môn Đạo tràn lan qua, tuy rằng không nghiêm trọng như Giang Hoài Đạo, nhưng nếu tùy ý Thiên Môn Đạo lan tràn xuống, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Minh Đường gật đầu.
- Lão phu cũng từng cẩn thận suy tư, cảm thấy Thiên Môn Đạo này có chút tương tự với Thái Bình Đạo thời kỳ cuối Hán.
Từ Tòng Dương vẻ mặt nghiêm trọng:
- Trương Giác sáng lập Thái Bình Đạo, xưng là Trời vàng sắp chết, Trời xanh đang lập… Tụ chúng hơn mười vạn, làm hại thiên hạ. Hiện giờ Thiên Môn Đạo đánh ra cờ hiệu Thiên Môn sơ khai Lão Quân hàng thế, đó cũng là tai nạn và họa loạn thiên hạ… !
- Đại Tần ta cũng không phải Đại Hán, Thiên Muốn Đạo muốn trở thành Thái Bình Đạo họa loạn Đại Tần ta, đó là si tâm vọng tưởng!
Kiều Minh Đường thần sắc cũng ác liệt lên.
Từ Tòng Dương nói:
- Việc Thông Châu, rất quỉ dị. Sáu Châu Tây Sơn Đạo, duy Thông Châu xưa nay bất ổn, lão phu lo lắng Tây Sơn Đạo các ngài cũng đã có người của Thiên Môn Đạo thẩm thấu vào, thổ phỉ Hắc Thủy Sơn chứa rất nhiều binh khí, lão phu lo lắng sau lưng có liên quan tới Thiên Môn Đạo bên trong, nếu như quả thực như thế, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Minh Đường biến sắc nói:
- Đại học sĩ, ngài là nói, người của Thiên Môn Đạo... đã lan tràn đến Tây Sơn Đạo?
- Lão phu cũng không thể xác định.
Từ Tòng Dương nghiêm túc nói:
- Đúng là bởi vì lão phu không thể xác định, nên mới tự mình tiến đến, tra xét cẩn thận chuyện Thông Châu.
Trong lòng Kiều Minh Đường lúc này quả thật hơi rét run, nếu Thiên Môn Đạo bắt đầu lan tràn đến Tây Sơn Đạo, chuyện tình có thể rất rất bất ổn, đặc biệt thế cục Quan Tây hiện giờ khẩn trương, nếu như muốn ổn định Quan tây, còn cần triều đình trợ giúp rất nhiều, nếu Tây Sơn Đạo bỗng nhiên có Thiên Môn Đạo loạn động, chặn đường vận chuyển, Kiều Minh Đường y là tên xui xẻo đầu tiên.
Thấy sắc mặt Kiều Minh Đường hơi khó coi, Từ Tòng Dương mới chậm rãi nói:
- Ngài cũng không cần lo lắng, nếu lão phu tới đây, không tra ra manh mối gì, thì quyết không rời khỏi.
Lão dừng một chút, đứng dậy tới bên cạnh bàn, lúc này thức ăn đều đã nguội, Kiều Minh Đường vội nói:
- Đại học sĩ, đồ ăn đều đã nguội rồi, hạ quan phân phó người đi làm một lần nữa!
Từ Tòng Dương khoát tay nói:
- Hai món ăn này vẫn còn nóng, cũng không cần hâm nóng lại, ngài bồi lão phu uống hai chén là được.
Kiều Minh Đường vội vàng đáp ứng, nhấc bầu rượu, rót đầy chén cho Từ Tòng Dương, sau đó mới rót cho mình, nâng chén kính Từ Tòng Dương một ly, lại rót lần nữa, Từ Tòng Dương ra hiệu, liền ngồi xuống cạnh bàn.
Từ Tòng Dương hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:
- Kiều đại nhân, lão phu từng viết một thư riêng cho ngài, không biết ngài còn nhớ rõ hay không?
Kiều Minh Đường vội vàng nói:
- Hạ quan không dám quên. Sau khi hạ quan nhận được thư của Đại học sĩ, ngay lập tức an bài người ở phủ Vân Sơn tìm tung tích vị tiên sinh kia... !
Trong mắt Từ Tòng Dương hơi lộ ra vẻ kích động, hỏi:
- Có tin tức gì không?
Kiều Minh Đường lắc đầu nói:
- Năm đó Tây Sơn Đạo thuộc về Vũ Lăng Quốc, Thánh thượng dẫn binh tiêu diệt Vũ Lăng Quốc, nơi này cũng từng chịu qua chiến loạn. Tuy rằng năm đó Vũ Lăng Quốc quy phục dưới thần uy của Thánh thượng rất nhanh, phần lớn thành trì đều không chiến mà hàng, nhưng địa phương theo như lời Đại học sĩ, cũng đã trải qua chiến loạn, dân chúng nơi đó đều đã chạy loạn, tuy rằng sau cuộc chiến xây dựng lại, không ít dân chúng địa phương trở lại chốn cũ, nhưng vị tiên sinh theo như lời Đại học sĩ, lại không có trở về.
Trên mặt Từ Tòng Dương lập tức lộ ra vẻ ảm đạm, nâng chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
- Tuy nhiên Đại học sĩ không cần lo lắng, chỉ cần vị tiên sinh kia còn sống, hơn nữa chưa rời khỏi Tây Sơn Đạo, hạ quan nhất định có thể tìm được.
Kiều Minh Đường nói tiếp:
- Hiện giờ hạ quan còn đang phái người tiếp tục tìm, vừa có tin tức, nhất định lập tức bẩm báo Đại học sĩ.
Từ Tòng Dương hơi vuốt cằm, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, than nhẹ một tiếng, cũng không biết tự nói hay nói chuyện với Kiều Minh Đường, chỉ thấp giọng nói:
- Chỉ trông mong hắn vẫn còn sống... sống thật tốt... Lão phu nợ hắn, nếu kiếp này không thể trả lại, cả đời này... khó trách khỏi sẽ có tiếc nuối... !
Kiều Minh Đường muốn nói lại thôi, nhưng vẫn cẩn thận hỏi:
- Đại học sĩ, hạ quan mạo muội hỏi một câu, Đại học sĩ một lòng muốn tìm được vị tiên sinh kia, phải chăng... vị tiên sinh kia vô cùng quan trọng đối với Đại học sĩ?
Từ Tòng Dương suy nghĩ, mới hơi vuốt cằm, nói rất chân thành:
- Cực kỳ trọng yếu!
Kiều Minh Đường nghiêm nghị nói:
- Đại học sĩ yên tâm, cho dù đào ba thước đất, hạ quan nhất định giúp Đại học sĩ tìm được vị tiên sinh kia.
...
...
Kiều Minh Đường rời khỏi hành dinh, tới cửa lớn phía trước, trời đã tối đen, Vệ Thiên Thanh đang chờ ở bên ngoài, tuy gã là Thống chế Cấm vệ quân, nhưng hành dinh này ngay cả gã cũng không thể đi vào.
Binh sĩ của Thập Nhị vệ Quân bảo vệ quanh hành dinh, nhưng binh sĩ huấn luyện có tố chất, mỗi một khắc, liền có binh sĩ áo giáp sâm nghiêm đi tuần qua, Vệ Thiên Thanh cũng chỉ có thể đứng chờ ngoài hành dinh.
Nhìn thấy Kiều Minh Đường đi ra, Vệ Thiên Thanh vội vàng tới đón, Kiều Minh Đường vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Đã an bài người thủ vệ bốn con đường chung quanh hay chưa?
Vệ Thiên Thanh nói:
- Đại nhân yên tâm, mỗi con đường ty chức đều sắp xếp người, bất cứ ai cũng không thẻ tới hành dinh quấy rầy. Nhân sự không đủ, ty chức lại điều tới một nhóm nhân thủ.
Kiều Minh Đường gật đầu nói:
- Từ Đại học sĩ thân phận tôn quý, vạn lần không thể có bất luận sơ xuất gì, nhất định phải tuyệt đối không để xảy ra sai sót!
Tuy rằng Vệ Thiên Thanh là thân tín tâm phúc của y, mãi đến lúc này, y vẫn không nói ra tin tức Tề Vương tiến đến phủ Vân Sơn.
Vệ Thiên Thanh chắp tay xưng vâng, lại nói:
- Đại nhân, sắc trời đã muộn, ty chức hộ tống ngài về phủ trước!
kmt ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Ngươi sắp xếp người nào phụ trách bảo vệ đường?
Vệ Thiên Thanh nói:
- Bốn gã Lang tướng, mỗi người phụ trách một hướng... !
- Buổi tối để cho đám người Sở Hoan trở về.
Kiều Minh Đường thấp giọng nói:
- Ban ngày bọn họ có thể tới đây thủ vệ, buổi tối... tự ngươi vất vả một chút, do ngươi tự minh phụ trách an toàn chung quanh!
Vệ Thiên Thanh ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu được ý tứ của Kiều Minh Đường, việc Thông Châu, nội gian chưa điều tra ra, Kiều Minh Đường vẫn hoài nghi mấy người kia, nếu bên trong thật sự có nội gian, khó bảo toàn sẽ không xảy ra sự cố, Kiều Minh Đường làm như vậy, cũng là vì phòng ngừa chẳng may.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]