Tề Vương bên này an bài thỏa đáng, Tôn Đức Thắng vừa mới rời đi, Lý Mão Thỏ cũng chạy vội vào, bẩm:
- Điện hạ, Đại học sĩ đang tới bên này.
Tề Vương giật mình kinh hãi, vội vàng đi vào nhà, vừa mới cởi thường y, phân phó:
- Mau mau, đỡ bổn vương lên giường… !
Gã vội vào vào nhà, thuần thục cởi áo khoác, lại cởi áo giữa, chỉ chừa áo lót màu vàng bên trong, nhanh nhẹn nhảy lên giường, nằm xuống, lại dùng chăn đắp lên.
Gã vừa mới nằm xuống, tiếng bước chân vang lên, Từ Tòng Dương đã tiến tới, ở ngoài cử nói:
- Điện hạ, lão thần cầu kiến!
Tuy rằng lão là sư phụ của Tề Vương, nhưng dù sao quân thần khác biệt, ngày thường vẫn phải tuân thủ lễ quân thần, đi vào trong phòng, thấy bên trong yên lặng, trog lòng quả thật hơi cổ quái.
Lão hiểu rõ đồ đệ của mình, lão cũng vô cùng hiểu tính tình của Tề Vương, năm nay Tề Vương chẳng qua mười bảy tuổi, Đại Tần lập quốc 16 năm, Tề Vương này sinh ra trước đêm bình định thiên hạ, lại do chính cung Hoàng hậu hiện giờ sinh, cho nên thân phận tôn quý, rất được Hoàng đế Bệ hạ yêu thích, chính bởi vì như thế, dưới sự sủng ái của Hoàng hậu, tự nhiên cũng khó tránh khỏi kiêu căng một chút.
Tính tình Tề Vương hơi không tốt, Hoàng đế Bệ hạ từng chỉ định qua không ít lão sư cho gã, nhưng đều không thể trị tiểu bá vương này, cuối cùng bất đắc dĩ, Hoàng đế Bệ hạ chỉ định Từ Tòng Dương tính cách cương nghị tới dạy dỗ, ngay từ đầu tính cách Tề Vương khó sửa, không chịu quản thúc, nhưng dưới uy thế của Từ Tòng Dương, cuối cùng chịu thiệt, Tề Vương kiêng kị một số người, Từ Tòng Dương hoàn toàn là một trong số đó.
Tuy rằng Tề Vương kính sợ Từ Tòng Dương, nhưng Từ Tòng Dương cũng biết tính cách vị Vương gia này thích não nhiệt, trong phòng lúc này nhất thời có vẻ vô cùng yên tĩnh, trái lại hơi khác ngày xưa.
Trong phòng truyền ra giọng nói uể oải của Tề Vương:
- Là lão sư sao? Tiến… tiến vào đi!
Từ Tòng Dương nghe được giọng nói hơi không thích hợp, nhíu mày, bước nhanh vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng, hai Đại Bách hộ đang ở trong phòng, mà Tề Vương nằm ở trên giường, chăn gấm che chặt chẽ, giật mình nói:
- Điện hạ, đây… đây là có chuyện gì?
Hai gã Bách hộ thoáng nhìn nhau, lại không dám nói lời nào.
Tề Vương liền nói:
- Lão sư, học sinh… thân thể học sinh có bệnh nhẹ, nghỉ ngơi một chút… nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe… !
Từ Tòng Dương hơi nóng nảy, vội vàng đi qua, thấy thân thể Tề Vương bọc trong chăn gấm, chỉ lộ ra cái đầu, quay đầu cả giận nói:
- Thân thể điện hạ mắc bệnh, vì sao không người báo ta?
Từ Tòng Dương hơi nóng lòng, lần này lão chủ động xin chỉ tiến tới, Tề Vương này ba lần thỉnh giáo muốn đi theo, Từ Tòng Dương cũng không dám đám ứng, dù sao thân phận Tề Vương tôn quý, nếu chẳng may hơi có sơ xuát, Từ Tòng Dương lão cũng không dễ giải thích.
Chỉ là tính tình Tề Vương ngoan liệt, lại mang theo bướng bỉnh, Từ Tòng Dương không đáp ứng, Tề Vương liền thông qua Hoàng hậu thuyết phục Hoàng đế Bệ hạ, Hoàng đế Bệ hạ lại hạ lệnh Từ Tòng Dương bí mật mang theo Tề Vương rời kinh, nói là Tề Vương rời kinh thành đến dân gian xem một chút, hiểu biết dân tình một chút, tới nước này rồi, Từ Tòng Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng.
Lúc này mới đến hành dinh chẳng qua hai ngày, Tề Vương đột nhiên mắc bệnh nhẹ, điều này tự nhiên khiến Từ Tòng Dương có chút lo lắng.
Rất nhanh, thái y theo tới từ trong kinh mang theo hòm thuốc vội vã tới, đang muốn quỳ xuống thi lễ, Từ Tòng Dương đã nhíu mày nói:
- Tới lúc nào rồi, mau bắt mạch cho điện hạ!
Thái y vội vàng chạy qua, mời Tề Vương vươn tay, lấy tay bắt mạch cho Tề Vương.
Tôn Đức Thắng theo thái y yên lặng vào phòng, lúc này đứng một bên, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn thái y kia, thái y tiếp xúc ánh mắt, tâm thần rùng mình.
- Điện hạ thế nào?
Từ Tòng Dương thấy thái y thu tay, vội vàng hỏi.
Thái y liếc Tôn Đức Thắng một cái, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Hồi bẩm Đại học sĩ, điện hạ có bệnh nhẹ, cũng không nghiêm trọng lắm. Chủ yếu là đi đường mệt nhọc, hơn nữa vừa tới Vân Sơn, khí hậu hơi không quen, chỉ cần điều dưỡng ba tới năm ngày, sẽ khỏi hẳn.
Gã dừng một chút, lại nói:
- Tuy nhiên ngoài phòng rét lạnh, tốt nhất không nên ra ngoài, càng không nên đi đường xa, nếu không chỉ sợ sẽ tăng thêm bệnh tình.
Lúc này Tề Vương đã vô cùng phối hợp rên rỉ hai tiếng, Từ Tòng Dương nghe thái y nói như vậy, lòng khẩn trương nới lỏng một chút, nhưng vẫn hoài nghi nói:
- Thật sự chỉ là không quen khí hậu?
Thái y vội đáp:
- Đúng vậy!
Lúc này Từ Tòng Dương mới phân phó thái y chuẩn bị một số dược vật điều dưỡng, cho gã lui ra, mới đi đến bên giường, nói:
- Điện hạ, nếu là như thế, điện liền ở lại hành dinh điều dưỡng. Lão phu vốn định mời điện hạ ngày mai tới Vệ Sở tuần tra, hiện giờ xem ra, điện hạ cũng không thể đi cùng rồi!
Tề Vương giãy dụa dường như muốn ngồi lên, giãy hai lần, mới nói:
- Lão sư, trên người học sinh không có khí lực, không thể đứng dậy. Lão sư muốn đi tuần tra Vệ Sở? Học sinh… học sinh nguyện ý cùng đi với lão sư, Tôn Đức Thắng, chuẩn bị một chút, ngày mai bổn vương muốn cùng Đại học sĩ tiến đến Vệ Sở tuần tra… !
Gã có vẻ vô cùng kích động:
- Lần này học sinh đi ra, chính là muốn cùng lão sư đi nhiều nhìn nhiều một chút, học nhiều hơn vài thứ, cơ hội này, học sinh… học sinh tuyệt đối không thể bỏ qua… !
Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:
- Điện hạ tuyệt đối không thể. Quý thể quan trọng hơn, vẫn nên ở lại hành dinh điều dưỡng, lão thần đi tuần tra, sau khi trở về, sẽ tấu kết quả điều tra này cho điện hạ.
Tề Vương thở dài:
- Một khi đã như vậy, vậy làm phiền lão sư. Lão sư tuổi tác đã cao, ra ngoài tuần tra, nhất định phải bảo trọng thân thể.
Gã kêu lên:
- Lý Mão Thỏ!
Lý Bách hộ tiến lên quỳ xuống.
- Lý Mão Thỏ, ngươi dẫn năm tên Thần Y Vệ, tới bên cạnh bảo vệ lão sư.
Tề Vương uể oải nói:
- Lão sư tổn thương một sợi tóc, bổn vương… bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
- Tiểu nhân tuân lệnh!
Từ Tòng Dương lắc đầu nói:
- Không cần như thế. Lão phu làm việc vì nước, quả thật không sợ hãi tiểu nhân làm khó dễ từ giữa.
Tề Vương đáp:
- Lão sư, nếu ngài… nếu ngài không cho bọn họ đi bảo hộ, học sinh… học sinh cũng chỉ đành đi theo lão sư… !
Từ Tòng Dương thở dài, rốt cuộc nói:
- Điện hạ ưu ái với lão thần như thế, lão thần không nghĩ tới báo đáp.
Lão phân phó:
- Lý Mão Thỏ, ngươi sai hai gã Thần Y Vệ theo bên người lão phu là được. Ngươi và Phùng Bách hộ mang theo những người khác ở lại hành dinh, nhất định phải bảo vệ điện hạ an toàn.
Lão nói với Tề Vương:
- Điện hạ, xin điều dưỡng cho tốt, ngày mai lão thần khởi hành, sẽ không tới quấy rầy!
Sáng sớm ngày tiếp theo, Chỉ huy sứ Vệ Sở quân La Thế Lương đã sớm tới đây chờ, Từ Tòng Dương liền mang theo vài tên tùy tùng, quần áo đơn giản mà đi cùng La Thế Lương, tới tuần tra các Vệ Sở chung quanh phủ Vân Sơn.
Đợi Từ Tòng DƯơng vừa đi, Tề Vương liền giống như ngựa hoang thoát cương, quả nhiên mỗi lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái nói không nên lời, ngăn chặn kích động trong lòng, dùng qua bữa sáng, liền thay đổi một bộ quần áo công tử bột bình thường.
Quần áo này của gã, là Tôn Đức Thắng cố gắng kiếm tới, không xưng được phú quý, nhưng cũng tuyệt đối không keo kiệt, cách ăn mặc của công tử bột nhà cao cửa rộng.
Tề Vương tuổi nhỏ, dáng người cũng cân xứng, bỏ đi hoa phục, thay áo dài công tử nhà giàu này, cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ, vật liệu may kém hoa phục không nhỏ, nhưng Tề Vương lại không quan tâm, khoác một chiếc áo bông dài màu xanh, lại thay đổi đai lưng bình thường, nếu không đai lưng hoàng tộc kia của gã cũng quá bắt mắt.
Tôn Đức Thắng cũng thay đổi một thân áo màu xám, hơn nữa còn dính chòm râu giả vào bên miệng, nếu không dùng tuổi của gã, bên miệng không mọc một cọng râu, khó tránh khỏi bị người hoài nghi.
Tề Vương vốn chỉ muốn hai người lén lút chuồn ra khỏi hành dinh, chỉ là chưa đi, hai vị Bách hộ đối mặt mà đến, đều thay đổi ăn mặc bình thường, chậm chí ngay cả vũ khí cũng không đeo, nhìn qua chỉ là hai người rất bình thường mà thôi.
Tề Vương thấy hai người ngăn trước cửa, ngạc nhiên hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy?
Nhìn thấy hai bách hộ ngày thường hơi có chút khí thế mặc quần áo bình thường, gã cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Hai Bách hộ đồng loạt quỳ xuống, cùng kêu lên:
- Tiểu nhân phải theo điện hạ ra ngoài.
Thật ra trong lòng hại Bách hộ rõ ràng, tối hôm qua Tề Vương dùng thủ đoạn lừa bịp Từ Tòng Dương, đó là quyết tâm phải chuồn ra ngoài hành dinh, bằng thân phận của hai Bách hộ, đương nhiên là không thể cản trở.
Nếu không thể ngăn cản, hài người rõ ràng cũng tìm quần áo thay đổi, muốn đi theo ra ngoài hộ vệ, dùng thân thể hai Bác hộ, cho dù ngoài ý muốn, chỉ cần đối đầu không quá hùng mạnh, hai người bọn họ đủ để ứng phó.
Tề Vương ngẩn ra, lập tức nhíu mày nói:
- Bổn vương ra ngoài, đó là động tĩnh càng nhỏ càng tốt, ngay cả Thẩm Kính cũng phải giấu diếm, các ngươi đi theo làm cái gì?
Phùng Ngọ Mã kiên định nói:
- Điện hạ, ngài thân thể ngàn vàng, vô cùng tôn quý, hai người chúng ta vâng mệnh hộ vệ an nguy của điện hạ, liền phải thời khắc bảo vệ. Nếu điện hạ không đồng ý, hai người chúng ta nguyện tự sát!
Trong tay hai người đột nhiên nhiều hơn một con dao găm, nhắm ngay cổ họng của mình, lưỡi đao sắc bén, ánh mắt hai người kiên định, nhìn như vậy, nếu Tề Vương không đáp ứng, hai người này quả thật muốn đổ máu đương tràng.
- Lý Mão Thỏ, ngươi lưu thủ ở chỗ này. Thẩm Kính kia thật sự chán ghét, ngươi canh giữ ở ngoài viện, nói khôn gchừng tên kia sẽ tới đây, có ngươi lưu lại, cũng tiện cản hắn. Ngươi làm bộ như bổn vương còn trong hành dinh, đang điều dưỡng, bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy, có nghe hay không?
Lý Mão Thỏ hơi do dự, Tề Vương hơi buồn bực nói:
- Lời bổn vương ngươi có nghe không? Tai điếc à?
Lý Mão Thỏ và Phùng Ngọ Mã thoáng nhìn nhau, Tề Vương có thể đồng ý một người đi theo, đã không dễ dàng, cũng không dám chọc giận Tề Vương, cùng xưng vâng. Lúc này Tề Vương mới vừa lòng, mang theo hai người Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã, dựa theo con đường Tôn Đức Thắng đã chuẩn bị trước đi ra.
Trong hành dinh, chỉ còn vài tên Thần Y Vệ và một số Thập Nhị Vệ Quân tuần tra ngoài sáng trong tối, Tôn Đức Thắng dẫn Tề Vương và Phùng ngọ mã lặng yên không tiếng động rời khỏi hành dinh, khi rời cửa thì bị vài tên binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân thủ ngoài cửa nhìn thấy, nhưng đều không dám nói lời nào, lập tức bị dặn không nên lắm miệng, rời khỏi hành dinh, đi về phía phố xá sầm uất của phủ thành Vân Sơn.
Ra hành dinh, Tề Vương lại hưng phấn, nhìn thấy một gạch một ngói trên đường, dường như đều cảm thấy mới mẻ.
Gã ở kinh thành, rất được Hoàng đế Bệ hạ và Hoàng hậu sủng ái, cũng bởi như thế, liền không cho phép gã rời khỏi hoàng cung, cho nên thế giới bên ngoài gã thật sự chưa từng thấy qua.
Sở dĩ gã kính sợ Từ Tòng Dương, thứ nhất là Từ Tòng Dương cương nghị uy nghiêm, có một cỗ uy thế, về phương diện khác cũng bởi vì Từ Tòng Dương không giống với lão sư khác, Từ Tòng Dương thường xuyên nói cho gã một số dã sử vân từ, nói dân gian muôn màu, Tề Vương vô cùng thích thú đối với điều này, lúc này mới bị Từ Tòng Dương dần dần thu phục.
Một đoàn ba người đi ra chẳng qua mấy dặm, đột nhiên thấy trên đường phía trước có một trạm gác, hơn mười binh sĩ võ trang đầy đủ đang đứng bên trạm, xa xa nhìn thấy một tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ lông chim ưng đang nói gì đó với một tên béo, có vẻ cực kỳ thần bí.
- Đó là Cấm vệ quân phủ Vân Sơn.
Phùng Bách hộ tới gần Tề Vương, thấp giọng nói.
Tề Vương liếc Tôn Đức Thắng một cái, Tôn Đức Thắng liền nói:
- Điện hạ yên tâm, nô tài sẽ khiến bọn họ cho qua!
Gã dẫn đầu đi tới trạm gác kia, gã cúi đầu cúi người trước mặt Tề Vương, nhưng đối với Cấm vệ quân địa phương trước mặt, lại không hề lo lắng, ngửa đầu ưỡn ngực, nghênh ngang tiến lên, Tề Vương và Phùng Bách hộ lại theo sát phía sau.
Binh sĩ Cấm vệ quân canh giữ bên trạm gác lập tức nắm chuôi đao, tướng lãnh trẻ tuổi lân giáp màu đen kia đã xoay đầu lại, ánh mắt như điện, vô cùng sắc bén, hàn quang hiện lên, xẹt qua như lưỡi đao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]