Ngọc Hồng Trang buông xúc xắc, cánh tay ngọc dãn nhẹ, đổ lên trước mặt Sở Hoan, trên mặt nàng mang theo nụ cười quyến rũ, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy tự tin. Sở Hoan liếc cánh tay ngọc của nàng, da thịt trên cánh tay ngọc trắng nõn, bõng loáng giống như sữa, không cần sờ, chỉ cần dùng mắt nhìn, đã biết da thịt của nàng chắc chắn bóng loáng giống như sa tanh tốt nhất.
Sở Hoan mỉm cười mở ra, không ngời dự đoán, bên trong vẫn là ba điểm sáu.
- Chẳng lẽ Sở công tử sợ một nữ nhân như ta phải không?
Sở Hoan cũng không nói, vẫn lắc cốc không rời mặt bàn, lay động lên, rất nhanh, hắn liền dừng tay, đẩy cốc trở về, Ngọc Hồng Trang mở ra vừa thấy, đúng là le lưỡi như dự đoán.
Lưỡi nhỏ đinh hương của nàng giống như lưỡi rắn, vô cùng linh hoạt, thở dài:
- Xem ra chúng ta còn phải tiếp tục.
Không hề nghi ngờ, Sở Hoan vẫn lắc ra ba điểm sáu như cũ.
Sở Hoan cười nói:
- Một bộ xúc xắc hơi phiền toái, không bằng lại lấy một bộ tới!
Hoàng Như Hổ vỗ tay, lập tức có người đưa bộ lắc mới vào, Sở Hoan nhận lấy, dùng tay cẩn thận thả ba viên xúc xắc vào lòng bàn tay, nắm chặt lại, dường như đang cảm thụ cái gì, sau đó bỏ xúc xắc vào cốc, cười nói:
- Đây là một bộ xúc xắc tốt.
Hai người ngồi đối diện, đều có vẻ vô cùng điềm tĩnh, nếu đổi là nam nhân khác, chỉ sợ lúc này sớm đã bị Ngọc Hồng Trang mê tới thần hồn điên đảo, nhưng Sở Hoan lại cố gắng duy trì bình tĩnh, ánh mắt cố gắng không đánh giá bộ ngực của Ngọc Hồng Trang, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.
Tiếng lách cách vang lên trong phòng, người bên cạnh đều mở to hai mắt, đều không ngoại lệ mà chăm chú nhìn, Doanh Nhân khẩn trương lại cảm thấy vô cùng kích thích.
Bất kể nghề nào, cao thủ đối quyết, luôn có thể khiến người ta cảm xúc mênh mông.
Hết thảy phát sinh tiếp theo, khiến người bên cạnh ngày càng cảm thấy kinh ngạc, Sở Hoan và Ngọc Hồng Trang liên tục đấu ra năm báo tử, thủy chung chẳng phân biệt được cao thấp.
Ở sâu trong mắt Hoàng Như Hổ và Phùng Ngọ Mã đều lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ đều là người hiểu thuật đánh cuộc, có thể liên tục xuất hiện năm lần báo tử, hơn nữa hai người đồng thời xuất hiện, đây quả nhiên là không thể tưởng tượng được.
Qua năm trận, chẳng phân biệt được thắng thua, Sở Hoan rốt cuộc thở dài:
- Ngọc lão bản tài nghệ như thần, so như vậy nữa, chỉ sở rất phó phân thắng bại!
Ngọc Hồng Trang cũng cười quyến rũ nói:
- Trong lòng ta cũng rất khẩn trương, Sở công tử, sớm hay muộn ta cũng bị ngài đặt dưới thân... Ngài quả thật không hiểu thương hương tiếc ngọc, muốn đặt ta dưới thân mới vui mừng sao?
Một lời hai nghĩa này của nàng, tràn đầy ý khiêu khích.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, nói:
- Ngọc lão bản, Sở mỗ có đề nghị, không bị ý Ngọc lão bản thế nào?
- Mời Sở công tử nói!
- So lớn chẳng phân biệt được thẳng thua, lại không biết Ngọc lão bản có hứng thú so nhỏ hay không.
Sở Hoan thở dài:
- Người ít điểm là thắng, nói không chừng còn có thể phân thắng bại!
Ngọc Hồng Trang cười ha ha nói:
- Sở công tử ngài thật sự là rất xấu rồi, ngài là nghĩ rằng ta chỉ luyện lắc điểm lớn, cho nên mới đưa ra nan đề này khiến ta khó xử sao?
Doanh Nhân ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của Ngọc Hồng Trang, trái tim đập thình thịch. Gã chưa bao giờ gặp qua nữ nhân quyến rũ như vậy, nữ nhân này chẳng những ngực lớn, hơn nữa phong tình vạn chủng, nói gã không động tâm đó là chuyện ma quỷ gạt người, nhưng cũng may gã nhận sự giáo dục của Từ Tòng Dương, đối với nhân luân lễ chế vẫn khá để ý, nếu Ngọc Hồng Trang đã là phụ nữ có chồng, tuy rằng gã động tâm, nhưng cũng không hơn, cũng không hề có tâm tư gì khác.
Sở Hoan cười nói:
- Lão bản đương nhiên cũng có thể không chấp nhận, chúng ta cứ so như vậy. Xem cuối cùng may mắn của ai hao hết trước!
Ngọc Hồng Trang ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Nếu Sở công tử có đề nghị này, chủ theo khách, có gì không thể!
Sở Hoan cười nói:
- Ngọc lão bản thật sự là cân quắc tu mi, có quyết đoán!
Hắn lấy xúc xắc từ trong cốc ra, nắm trong lòng bàn tay, nắm chặt, thấp giọng cầu nguyện:
- Thần Bài phù hộ, nhất định phải thắng!
Tuy giọng hắn nhỏ, nhưng mọi người đều nghe được, Tôn Đức Thắng thấy Sở Hoan cầu Thần bái Phật, còn tưởng Sở Hoan thiếu tự tin trong lòng, lại khẩn trương. Ngọc Hồng Trang cười khanh khách nói:
- Sở công tử, Thuận Xương phường chúng ta cung phụng Thần Bài, ngài ở nơi này cầu Thần bái Phật, chỉ sợ không dùng được!
Sở Hoan rốt cuộc cẩn thận bỏ ba viên xúc xắc vào cốc, khẽ thở dài:
- Thành tâm luôn tốt, nói không chừng Thần Bài sẽ mở mắt, có thể sẽ chiếu cố Sở mỗ!
Ngọc Hồng Trang cười, cũng không nói nhiều, vung cánh tay ngọc, rung lên, rất nhanh liền buông ra. Doanh Nhân tới gần, Ngọc Hồng Trang mở cốc ra, thoáng nhìn, mới nhẹ nhàng vỗ ngực nói:
- Xem ra Thần Bài vẫn cho ta may mắn!
Trong cốc, ba viên xúc xắc quả nhiên là một điểm hồng, ba điểm tự nhiên là nhỏ nhất.
Sở Hoan cũng buông tay, cười tủm tỉm nói:
- Điều này có thể không chính xác.
Hắn đẩy cốc tới trước mắt Ngọc Hồng Trang, cười nói:
- Ngọc lão bản có thể giúp đỡ hay không, xem Sở mỗ bao nhiêu điểm... Sở mỗ rất khẩn trương, cũng không dám xem.
Trong miệng hắn nói khẩn trương, nhưng trên mặt lại không có vẻ khẩn trương.
Ngọc Hồng Trang mồ hồ cảm giác được nụ cười của Sở Hoan mang theo một tia giảo hoạt, mày liễu nhíu lại, dường như cảm giác được cái gì, hai bàn tay ngọc của nàng vươn ra, mở nắp. Doanh Nhân, Tôn Đức Thắng và Hoàng Như Hổ đều tới gần, nhìn tình cảnh trong cốc, đều trở nên biến sắc. Trên khuôn mặt quyến rũ vẫn mang theo nụ cười của Ngọc Hồng Trang lần đầu tiên không tươi cười, lập tức ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan tựa vào ghế, không ngờ vắt chéo chân, cười khanh khách mà nhìn Ngọc Hồng Trang, mỉm cười hỏi:
- Ngọc lão bản, bao điểm?
Sắc mặt Tôn Đức Thắng từ khó coi biến thành kinh ngạc, từ kinh ngạc biến thành không thể tin nổi, từ không thể tin nổi biến thành vui mừng như điên, thất thanh nói:
- Không điểm... đều nát rồi... !
Bên trong cốc, ba viên xúc xắc, lúc này đều là dập nát, bên trong lộn xộn, làm sao có điểm.
Hoàng Như Hổ đã biến sắc, đập mạnh bàn, chỉ vào Sở Hoan, phẫn nộ quát:
- Được, tiểu tử ngươi chơi bẩn ở đây?
Giọng gã chưa dứt, liền nghe được tiếng bước chân vang lên, bốn năm tên đại hán đã vọt vào từ ngoài cửa, một đám như lang như hổ, đều nắm chặt tay, ánh mắt đều hung ác nhìn chằm chằm Sở Hoan.
Hoàng Như Hổ chỉ vào Sở Hoan cười lạnh nói:
- Ở Thuận Xương Phường ta còn chưa có người chơi bẩn, người tới, để tên tiểu tử này biết quy củ nơi này!
Diện mạo gã vốn vô cùng xấu xí, lúc này trong cơn tức giận, càng thêm đáng sợ, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.
Phùng Ngọ Mã ở bên kia, hai nắm tay nắm chặt, đôi mắt như lưỡi đao nhìn về phía cửa, ánh mắt gã không phải sắc bén bình thường, hơn nữa mang theo sát khí.
Vài tên thanh niên muốn tiến tới, Ngọc Hồng Trang đã quát nói một cách dịu dàng:
- Thật to gan, ai cho các ngươi tiến vào? Đều cút ra cho lão nương.
Nàng vẫn nũng nịu quyến rũ động lòng người, lúc này khí phách xuất hiện, lộ ra hơi thở giang hồ, quay đầu lại trừng mắt liếc Hoàng Như Hổ, nói:
- Đương gia, không thể làm việc như vậy. Sở công tử đây là bản lĩnh, không coi là chơi bẩn.
Nàng lập tức nhìn về phía Sở Hoan, mày liễu vốn dựng thẳng lên vẻ giận dữ nháy mắt lại quyến rũ, mỉm cười duyên dáng nói:
- Sở công tử, thuộc hạ thất lễ, ngài đừng trách móc. ván này, ngài thắng!
- Ngọc lão bản khí độ rộng rãi, không hổ là nữ trung hào kiệt.
Ngọc Hồng Trang cười ha ha nói:
- Ta tính nữ trung hào kiệt cái gì, Sở công tử mới là anh hùng hào kiệt. Sở công tử vừa rồi cầu Thần bái Phật, xem ra quả thật là thành tâm, chỉ tiếc ta không thành tâm như Sở công tử, nếu không cũng không để Sở công tử thắng như vậy.
Nàng liếc nhìn Hoàng Như Hổ, bình tĩnh nói:
- Đương gia, còn không lấy ngân phiếu!
Hoàng Như Hổ nhìn qua rất không cam lòng, nhưng hiển nhiên hơi sợ vợ, hừ lạnh một tiếng, đi ra cửa.
Doanh Nhân nhìn chằm chằm xúc xắc dập nát trong cốc, không ngừng buồn bực, hoài nghi liếc Sở Hoan một cái, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Ngọc Hồng Trang liếc gã một cái, cười nói:
- Từ công tử, lần này ta quả thật gặp phải oan gia.
Nàng nhìn về phía Sở Hoan, thở dài yếu ớt:
- Vừa rồi lúc Sở công tử cầu Thần bái Phật, xúc xắc đặt trong lòng bàn tay, chỉ sợ đã bóp nát xúc xắc, chỉ là bề ngoài nhìn không ra, lúc va chạm với cốc, liền dập nát... Sở công tử đây là thông minh, không phải chơi bẩn, ta bội phục sát đất đối với ngài, chỉ là ngài cũng không tránh khỏi quá độc ác, một chút như vậy, ta cần bồi ra không ít bạc, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng ngủ không yên... !
Trong khi nói chuyện, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ u oán, lại gợi cảm câu người, mị hoặc như yêu.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ngọc lão bản hiểu lầm. Sở mỗ và Ngọc lão bản đánh bạc quá lớn, cho nên không thể không cẩn thận, đưa tới bộ đánh bạc mới, Sở mỗ tự nhiên phải kiểm tra một chút, xem có vấn đề hay không, chỉ là thật không ngờ bộ đánh bạc của Thuận Xương Phường thật sự không rắn chắc... Ngọc lão bản, xem ra đổ phường các người nên đổi một đám mới.
Lúc này Doanh Nhân rốt cuộc hiểu được, Sở Hoan đề xuất so điểm nhỏ, thêm một bộ lắc, thậm chí đặt xúc xắc trong lòng bàn tay cầu Thần bái Phật, đó đều chỉ là một loại sách lược, tất cả chỉ là vì chế tạo kết quả như hiện tại.
Gã liếc mắt đánh giá Sở Hoan một cái, dĩ nhiên sinh ra lòng khâm phục.
- Sở công tử, ngài thật sự rất xấu rồi, hại người ta thua một số bạc, còn phải nói mát trong này… Lúc trước còn tưởng rằng ngài là người tốt, xem ra người ta nhìn lầm rồi, ngài là người rất xấu… !
Lúc nàng nói chuyện, vẫn mang theo nụ cười quyến rũ, tư thế như giận như làm nũng này, lại hiển vẻ yêu mị.
Hoàng Như Hổ mang bạc tới, Ngọc Hồng Trang đếm bốn ngàn hai trăm lạng ngân phiếu, ngọc thủ đưa tới trước mắt Sở Hoan, thở dài yếu ớt:
- Từ hôm nay trở đi, Thuận Xương Phường chúng ta chỉ sợ phải đặt ra một quy củ!
- Ồ?
Sở Hoan cười hỏi:
- Quy củ gì?
- Không thể cho ngài vào phường.
Thân thể Ngọc Hồng Trang hơi nghiêng về phía trước, đôi môi đỏ mọng như lửa, khoảng cách Sở Hoan đã rất gần, mùi thơm của cơ thể đã xông thẳng vào mũi Sở Hoan, bộ ngực tuyết trắng đầy đặn kia ngay ở trước mắt:
- Cho dù ngài muốn tới, cũng không cho ngài đánh cuộc, chỉ cho phép ngài uống trà!
Nói xong, nàng buông tay, cười rộ lên ha ha.
Sở Hoan thu cái túi vàng lá của mình vào trong lòng, lúc này mới nhìn Doanh Nhân, chắp tay cười nói:
- Từ công tử, may mắn không làm nhục mệnh!
Sở Hoan thu hồi vàng của mình, trên bàn còn chừng tám ngàn lạng bạc tài vật, ngoại trừ thắng bạc thua trở về, mặt khác còn thắng gần ba nghìn lạng bạc, đây tuyệt đối không phải số lượng nhỏ, dựa theo lợi nhuận bình thường của Thuận Xương Phường, cưỡi ngựa cũng cần hơn nửa năm mới có thể kiếm trở về.
Doanh Nhân ra hiệu Tôn Đức Thắng hu hồi, bản thân mình lại thu chiếc ban chỉ kia. Tôn Đức Thắng thu hồi ngân phiếu, cũng không quên trả lại túi bạc nhỏ cho Phùng Ngọ Mã.
Doanh Nhân hôm nay tận hứng, cảm thấy mỹ mãn, cũng không có tâm tư lưu lại đổ phường, cười nói với Ngọc Hồng Trang:
- Ngọc lão bản, đa ta ngài khoản đãi, sau này còn gặp lại.
Lúc này gã mới đi ra ngoài cửa, đại hán ngoài cửa đều trợn mắt nhìn, nhưng không có Ngọc Hồng Trang phân phó, cũng không dám tùy tiện động thủ.
Sở Hoan chắp tay với Ngọc Hồng Trang và Hoàng Như Hổ, Ngọc Hồng Trang cười quyến rũ, Hoàng Như Hổ hừ lạnh một tiếng, Sở Hoan cũng không nói nhiều, đi theo ra cửa, đi xuống lầu.
Hoàng Như Hổ bước nhanh tới trước cửa, nhìn đoàn người Doanh Nhân rời khỏi đổ phường, lúc này mới trở lại trong phòng lần nữa, nhanh chóng đóng chặt cửa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngọc Hồng Trang đang đứng bên cửa sổ, mở cửa sổ ra một khe hở nhỏ, đang nhìn lại đường phố dưới lầu.
Hoàng Như Hổ đi đến bên cửa sổ, xuyên qua khe hở, nhìn thấy đoàn người Sở Hoan đang đi dọc theo phố dài, Doanh Nhân đang lôi kéo cánh tay Sở Hoan, dường như muốn nói gì, nhìn qua có vẻ vô cùng hưng phấn.
Trên mặt Hoàng Như Hổ lúc này đã không có vẻ tức giận lúc trước, mà ngưng trọng lên, hạ giọng nói:
- Hồng tỷ, tại sao Sở Hoan lại tới đây?
Ngọc Hồng Trang vốn là nữ nhân cực kỳ quyến rũ xinh đẹp, lúc này khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kia lại không có vẻ yêu mị, mày liễu nhíu lại, trong đôi mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng nói:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi, tại sao hôm nay Sở Hoan lại muốn tới nơi này? Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì, cho nên tiến tới thăm dò phong thanh?
Giọng nói của nàng lúc này không ỏn ẻn giống như trước mặt người khác, nhưng vẫn dịu dàng quyến rũ êm tai như cũ.
Hoàng Như Hổ nhíu mày nói:
- Phát hiện cái gì? Hồng tỷ, điều này… hẳn là không thể nào?
Ngọc Hồng Trang nhíu mày trầm ngâm, thấy bóng dáng đoàn người Sở Hoan biến mất, nàng mới vặn vẹo vòng eo như rắn đi tới ben cạnh bàn ngồi xuống, vẫn trầm ngâm một lát, mới hỏi:
- Ngươi tin tưởng huynh đệ thủ hạ không có bại lộ hình tích?
Hoàng Như Hổ nghiêm nghị nói:
- Hồng tỷ, đó là không có khả năng. Chúng ta làm việc cực kỳ bí ẩn, hơn nữa lần này chính là chuyện Thiên Vương liên tục dặn dò chúng ta phải làm tốt, ta mỗi bước đều cẩn thận, Sở Hoan không có khả năng phát hiện bất luận cái gì!
- Theo ngươi nói, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đi vào đổ phường, chỉ là trùng hợp? Sở Hoan cũng không phát hiện bất cứ tình trạng gì, chỉ là thần xui quỷ khiến đi vào mà thôi?
Hoàng Như Hổ cũng ở bên cạnh ngồi xuống, nhíu mày khổ tư, suy nghĩ hồi lâu, mới lắc đầu nói:
- Hồng tỷ, hôm nay tỷ cũng thấy đấy, bộ dạng Sở Hoan, dường như cũng không có bất luận nghi ngờ gì đối với chúng ta!
- Thiên Vương lựa chọn hắn, tự nhiên là bởi vì người này có chỗ xuất chúng.
Mày liễu Ngọc Hồng Trang nhíu chặt, nàng một bộ trầm tư, nhưng cũng vô cùng kiều mỵ:
- Sòng bạc xem lòng người, lúc Sở Hoan đánh cuộc với ta, khí định thần nhàn, có thể thấy được người này tâm chí kiên định lòng dạ sâu… Hắn cũng không phải hạng người đơn giản.
Nàng liếc Hoàng Như Hổ một cái, cười nói:
- Chẳng qua hôm nay ngươi trách cứ hắn chơi bẩn, gọi người vào, đây mới là biểu hiện người trong đổ phường, nếu Sở Hoan thật sự là trùng hợp tiến vào, ngươi làm như vậy, bọn họ trái lại không có hoài nghi.
Hoàng Như Hổ nắm tay nói:
- Chỉ tiếc bị bọn họ đạt được một lượng bạc. Hồng tỷ, vì sao tỷ không thi triển Liên Hoa Thuật, nếu không chỉ sợ Sở Hoan đã thua dưới tay tỷ!
Ngọc Hồng Trang lắc đầu nói:
- Liên Hoa Thuật là thuật nhiếp hồn, chính là phương pháp ý niệm, nếu chỉ thi triển rất nhỏ, Sở Hoan chưa chắc có thể bị nhiếp hồn, nếu toàn lực thi triển, người bên cạnh nhất định có thể phát hiện.
- Tỷ nói là tên giống như tảng đá kia sao?
Hoàng Như Hổ hỏi.
Ngọc Hồng Trang gật đầu:
- Hắn cũng không phải nhân vật đơn giản, ta cảm giác thân thủ người nọ chỉ sợ không dưới Sở Hoan, thậm chí còn lợi hại hơn Sở Hoan.
- Bên người Sở Hoan khi nào có một người lợi hại như vậy giúp đỡ?
Trên mặt Hoàng Như Hổ lộ ra vẻ hồ nghi:
- Đúng rồi, còn vị Từ công tử kia, hắn lại là người phương nào? Chòm râu dài của tên mập mạp kia, đó là hàng giả.
Ngọc Hồng Trang lạnh lùng cười, nói:
- Đó là thái giám!
- Thái giám?
Hoàng Như Hổ giật mình kinh hãi.
Ngọc Hồng Trang gật đầu nói rất chắc chắn:
- Nếu ta đoán không sai, tám chín phần mười đó là thái giám. Vị Từ công tử kia… thân phận không đơn giản. Từ Tòng Dương vừa mới tới phủ Vân Sơn, nơi này bỗng nhiều hơn một Từ công tử, bên cạnh còn có một thái giám đi theo… !
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Hồng Trang trở nên nghiêm túc, nghiêm nghị nói:
- Chuyện hôm nay, tất cả đều quên, coi như bọn họ chưa bao giờ tới. Cho dù ngươi đoán ra thân phận người nọ, cũng không được nhớ ở trong đầu, hiện giờ quên đi.
Hoàng Như Hổ sửng sốt, hỏi:
- Đây… đây là vì sao?
Ngọc Hồng Trang liếc mắt nhìn gã, ánh mắt chậm rãi chuyển ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
- Bởi vì chúng ta có việc phải làm, chuyện này của hắn, không quan hệ với chúng ta. Cho dù trời sụp xuống, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được… !
Nàng dừng một chút mới tiếp tục nói:
- Thiên Vương từng nói, những người chúng ta cho dù toàn bộ mất mạng ở nơi nay, cũng phải làm cho xong việc kia. Ngoài đó ra, bất luận chuyện gì khác cũng không cần hỏi tới, lại càng không được nhúng tay!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]