Chương trước
Chương sau
Sở Hoan chỉ trích thẳng thừng, điều này khiến vẻ mặt Lương Phường Chủ xanh mét, trong lúc này cũng không tránh khỏi vẻ xấu hổ, miệng định nói điều gì đó, nhưng Sở Hoan không đợi hắn nói gì liền nói:

- Thực ra bà chủ đã biết việc này rồi, nhưng dù sao ông cũng là trưởng bối của nàng, cho nên... bà chủ cũng không muốn nói toạc ra trước mặt ông.

Hắn thở dài một cái rồi dựa vào ghế tựa nói tiếp:

- Bà chủ làm như vậy, cũng là muốn lưu lại con đường sống cho ông mà thôi!

Lương Phường Chủ ngẩn người nói:

- Ngươi... ngươi nói thật không vậy? Lâm Lang... Lâm Lang đã biết rồi sao?

Hắn nói như vậy rõ ràng là đã thừa nhận mình ăn cây táo rào cây sung rồi.

Sở Hoan nói:

- Lương Phường Chủ, có một việc e rằng ông vẫn còn chưa biết.

- Việc gì vậy?

- Theo ta được biết, Lôi đại tướng quân gần đây dường như sẽ tới Vân Sơn phủ...

Sở Hoan lại thấp giọng nói:

- Chuyện này, không biết Lương Phường Chủ đã biết chưa?

Toàn thân Lương Phường Chủ run lên, vội vàng nói:

- Ta không biết.

Rồi lộ vẻ hoảng sợ nói:

- Lôi... Lôi đại tướng quân tới đây làm gì vậy?

Sở Hoan mỉm cười rồi nhìn mấy vị thiếu nữ một cái rồi mới nói:

- Lương Phường Chủ, có một số chuyện, nói ở đây không tiện, không biết ông có thể đi tới nơi khác nói vài câu được không?

Lương Phường Chủ nhíu mày lại, do dự một lát, Sở Hoan lại nói tiếp:

- Nếu ông không muốn đi, ta cũng không làm khó ông, chỉ có điều... sau này có xảy ra chuyện gì, thì Lương Phường Chủ ông tự giải quyết đó.

Nói xong, rồi đứng dậy giả bộ muốn rời khỏi.

Lương Phường Chủ vội vàng đứng dậy, hiện tại hắn không phải lo lắng điều gì khác mà chính là chuyện Lôi đại tướng quân sẽ tới đây, hắn không biết những lời của Sở Hoan có là thật hay giả, nhưng vẻ mặt của Sở Hoan không có vẻ như đang nói dối.

Người ngoài không biết, nhưng hắn biết, Lôi Cô Hành có chút quan hệ với Tô gia, năm đó ông chủ Tô cũng đã có chút tư giao với Lôi Cô Hành, thậm chí lúc rảnh rỗi hắn cũng tới Vân Sơn phủ để gặp mặt nữa.

Ông chủ Tô qua đời, tuy Lôi Cô Hành không đích thân tới, nhưng phái người tới an ủi, lại mang theo một vò rượu để phúng viếng cố hữu.

Chỉ có điều phía Tô gia vẫn giữ thái độ khiêm tốn với Lôi Cô Hành, không hề dựa dẫm vào Lôi Cô Hành, thậm có cũng có lúc khiến người khác quên rằng Tô gia vẫn còn một mối quan hệ lớn đó, dường như Lương Phường Chủ cũng đã quên rồi, lúc này đột nhiên Sở Hoan nhắc tới, lập tức hắn cảm thấy vấn đề nghiêm trọng trở lại.

- Sở Hoan, ngươi đừng vội đi.

Lương Phường Chủ có chút lo lắng nói:

- Ngươi nói cho ta biết, Lôi đại tướng quân... người sẽ tới đây thật sao?

Sở Hoan thản nhiên cười, quay đầu nhìn mấy em một cái, nói:

- Đợi ta rời khỏi đây, thì các ngươi có thể cho người vào rồi.

Cũng không nói nhiều, tiến tới mở cửa rồi đi ra ngoài, Lương Phường Chủ vội vàng đuổi theo.

Hàm Nguyệt vẫn đứng bên ngoài đợi Sở Hoan, thấy Sở Hoan đi ra, vẻ phong tình vạn chủng tiến tới chào đón, Sở Hoan cũng đã thản nhiên cười nói:

- Hàm Nguyệt cô nương, nhớ ra một việc gấp, đêm nay xem ra không thể lưu lại đây được rồi!

Hàm Nguyệt ngẩn người ra, cảm thấy vô cùng thất vọng, Sở Hoan cười nói:

- Hi vọng có lúc rảnh rỗi sẽ được tiếp kiến nàng.

Cũng không nói nhiều nữa, rồi rời khỏi trong ánh mắt thất vọng của Hàm Nguyệt, còn Lương Phường Chủ với thân hình béo mập cũng vội vàng theo sau.

Tuy Hàm Nguyệt thất vọng, nhưng Sở Hoan cũng đã để lại chút bạc cho nàng rồi, nên cũng có chút cảm tình với Sở Hoan, chủ động sai người chuẩn bị ngựa cho Sở Hoan, Lương Phường Chủ đi theo bên ngựa, không kìm nổi hỏi:

- Rốt cuộc chúng ta đi đâu đây?

Sở Hoan thản nhiên nhìn hắn, hỏi:

- Ông có muốn lên ngựa không?

Trong đầu Lương Phường Chủ chỉ nghĩ tới chuyện Lôi Cô Hành, do dự một lát, rồi cũng lên ngựa, Sở Hoan vung cương mang theo Lương Phường Chủ rời khỏi.

Tuấn mã chạy như bay, trong lòng Lương Phường Chủ không yên, sau khi hắn lên ngựa, cũng có chút hối hận, ma xui quỷ khiến bị Sở Hoan dẫn ra ngoài thanh lâu, lại ngồi trên ngựa của hắn không biết đưa đi đâu nữa.

Tuấn mã chạy qua mấy con phố, rồi tới một con phố rất yên tĩnh, bốn bên không có người, cảm thấy vô cùng tối tăm, Lương Phường Chủ lo lắng thất thanh nói:

- Sở Hoan... ngươi muốn làm gì vậy?

Sở Hoan cũng chẳng thèm để ý tới hắn, tuấn mã tới trước một tiểu viện lúc đó mới dừng lại.

Sau khi xuống ngựa, Sở Hoan gõ cửa, cửa viện rất nhanh được mở ra, Lương Phường Chủ thấy người ra mở cửa là một nam tử mặc áo đen, người đàn ông này còn đeo một cái mặt nạ, chỉ lộ ra hai con mắt.

Sở Hoan dẫn ngựa vào trong viện, quay đầu lại, nói với Lương Phường Chủ:

- Lương Phường Chủ, mời vào!

Lương Phường Chủ vô cùng bất an, nhìn bốn bề không có người, lúc này quyết định cũng không còn do hắn tự quyết nữa rồi, hắn run rẩy bước vào viện, phía sau gã đàn ông kia liền đóng rầm cửa lại.

Sở Hoan ghé sát tai gã đàn ông kia nói vài câu, gã đàn ông kia gật gật đầu, rồi đi vào phòng trước, Sở Hoan lúc này mới quay đầu nói với Lương Phường Chủ:

- Ở đây rất yên tĩnh, là nơi có thể nói chuyện được, Lương Phường Chủ, ông cảm thấy thế nào?

Lương Phường Chủ vẻ mất hồn vía cứa gật gật đầu, trên trán toát hết mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ, chắc Sở Hoan sẽ không giết mình ở đây chứ?

Ở đây vô cùng yên tĩnh, vào phòng, trong phòng được bày biện rất đơn sơ, trên bàn đạt một ngón đèn dầu, bên cạnh có một cái cửa sổ nhỏ, nhưng được đóng kín lại, ngoài gã đàn ông kia, trong phòng còn có hai gã đàn ông khác.

Sở Hoan rất điềm tĩnh ngồi xuống cười nói với Lương Phường Chủ:

- Đây là mấy người bằng hữu của ta, Lương Phường Chủ, mời ngồi, ta có chuyện muốn thương lượng với ông!

Trong lòng Lương Phường Chủ kinh hãi đi tới rồi ngồi xuống ghế, cười miễn cưỡng nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi dẫn ta tới đây làm gì vậy?

Hắn với nói dứt câu, liền nghe thấy một tiếng “ a” phát ra từ sau tấm phiến kia, âm thanh vô cùng thê thảm, dường như đang chịu sự đau đớn vô cùng vậy.

Vẻ mặt Lương Phường Chủ như tro tàn, vô cùng ảm đạm, gã nam tử mặt áo đen kia đã cười nói:

- Không sao, không sao, không phải lo lắng, chỉ là người nhà đang hành sự thôi mà!

Rồi đi tới chiếc phiến nói:

- Hành sự thì cẩn thận chút, đừng làm khách kinh hãi thế chứ!

Lương Phường Chủ run rẩy hỏi:

- Vậy... ớ đó là gì vậy?

- Không có gì, không có gì.

Gã nam tử mặc áo đen khoát tay cười nói:

- Các người nói chuyện của các người đi.

Hắn càng nói không có gì càng khiến cho Lương Phường Chủ lo lắng sợ hãi, thấy gã áo đen cùng hai tên kia, dường như cũng chẳng phải loại lương thiện gì.

Sở Hoan ho khan một tiếng rồi nói:

- Lương Phường Chủ, nói thẳng với ông vậy, Lôi đại tướng quân rất nhanh sẽ tới đây, nghe nói còn đích thân đến diện kiến bà chủ nữa đó, sẽ không gióng trống khua chiêng mà chỉ âm thầm tới bái kiến thôi.

Lương Phường Chủ lau mồ hôi trên trán nói:

- Lôi đại tướng quân... Lôi đại tướng quân có tình có nghĩa... vậy... ồ...!

Sở Hoan thở dài nói:

- Nhưng hiện tai ta lo lắng sau khi Lôi đại tướng quân tới, người gặp phải xui xẻo đầu tiên là Lương Phường Chủ đó.

Lương Phường Chủ rùng mình thất thanh nói:

- Vì... vì sao?

- Rất đơn giản.

Sở Hoan nói:

- Lần này ông phạm phải sai lầm, lần bình phẩm ngự tửu này chắc chắn sẽ không được chọn, thì phường tửu cũng sẽ không kinh doanh tiếp được. Ông nói xem, Lôi đại tướng quân tới đây, thấy Hòa Thịnh Tuyền bị hoang tàn, chắc chắn sẽ hỏi nguyên do.

Lương Phường Chủ gật đầu, như ngồi trên đống lửa, toàn thân không chút thoải mái gì.

- Một khi Lôi đại tướng quân hỏi, thì bà chủ sẽ không thể giấu diếm được, chỉ có thể nói ra sự thật thôi.

Sở Hoan nhìn thẳng vào mắt Lương Phường Chủ nói:

- Hòa Thịnh Tuyền không còn nữa, chính là vì thua lần bình phẩm ngự tửu này, mà nguyên nhân dẫn tới bị thua chính là, chính là do ông đã làm hỏng tửu vương... Lương Phường Chủ, ông nói xem, sau khi Lôi đại tướng quân biết chuyện này sẽ xử trí ra sao?

Lương Phường Chủ càng lau thì mồ hôi càng nhiều hơn, giọng run rẩy nói:

- Ta... ta không...!

Sở Hoan lập tức nhíu mày nói:

- Tới lúc đó, ông còn phủ nhận không câu kết với người khác không?

Sở Hoan vừa nói xong, bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Lương Phường Chủ luống cuống, vội vàng nói:

- Không phải, chính là Phương Chính Hạo... đều do Phương Chính Hạo cả, là hắn phái người tới tìm ta, bắt ta... bắt ta phải làm việc đó...

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Lương Phường Chủ, ông nói như vậy, ta rất vui mừng, một người phạm phải sai hồm không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết hối cải. Đúng rồi, hắn bỏ ra bao nhiêu lượng để ông làm việc đó?

- Một ngàn... à không hai ngàn...

- Hai ngàn lượng?

Ánh mắt Sở Hoan như dao nhọn, nhìn Lương Phường Chủ vẻ rất khinh bỉ.

Lương Phường Chủ bỗng giơ bàn tay ra giơ năm ngón tay nói:

- Hắn hứa sẽ cho ta năm ngàn lượng, nhưng... nhưng đưa trước hai ngàn lượng, sau khi thành công sẽ đưa tiếp ba ngàn lượng. Đêm nay... đêm nay tới đó, chính là... chính là đã hẹn từ trước rồi, là để lấy số bạc còn lại.

Sở Hoan giơ tay vỗ vào vai Lương Phường Chủ, toàn thân Lương Phường Chủ run bắn lên, giọng run rẩy nói:

- Sở Hoan, thực ra... thực ra Phương gia cũng đã đàm phán với Thẩm thiếu khanh rồi, cho dù chúng ta có tửu vương, thì cũng không thể thắng bọn chúng được...

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Lương Phường Chủ, đêm nay muốn ông tới đây, cũng không phải bàn luận với ông ai thắng ai thua.

Ngừng lại một lúc rồi hỏi:

- Nếu cho ông một cơ hội, để bù đắp lại những sai lầm thì ông có đồng ý không?

Lương Phường Chủ lộ vẻ do dự, đứng dậy nơp nớp lo sợ hỏi:

- Ngươi nói có cơ hội gì?

- Nhìn bộ dạng ông kìa, dường như có vẻ không đồng ý.

Sở Hoan thở dài nói:

- Lương Phường Chủ, ta thấy ông là chú của bà chủ, cũng nể mặt ông mới giúp ông, nếu ông có thể lập công chuộc tội, Lôi đại tướng quân tới đây, thì ông còn có thể thoát được kiếp nạn này... thôi vậy, nếu ông đã không đồng ý, ta cũng không làm khó ông nữa.

Rồi chỉ ra ngoài cửa nói:

- Bây giờ ông có thể đi được rồi.

Lương Phường Chủ vội vàng nói:

- Sở Hoan, ngươi nói, ngươi nói đi!

Sở Hoan lúc này mới cười nói:

- Ta cũng không vòng vo nữa, thực ra chuyện để ngươi làm cũng không khó, chỉ cần đêm nay ông đi gặp Phương Chính Hạo, làm thế nào hỏi ra được tung tích cất giấu tửu vương của Phương gia ở đâu, sau đó nói tin đó cho ta, thì coi như ông đã lập công chuộc tội rồi.

Hắn vuốt cằm thản nhiên cười nói:

- Lương Phường Chủ, việc này có khó không?

Vẻ mặt Lương Phường Chủ khổ sở nói:

- Sở Hoan, đây cũng không phải việc đơn giản, nếu Phương gia quả thật có tửu vương trong tay, thì làm sao có thể dễ dàng nói cho ta biết được chứ? Phương Chính Hạo cũng không phải thằng ngu, muốn từ miệng hắn nói ra thì quả thật không hề dễ dàng gì.

Sở Hoan cười nói:

- Phương Chính Hạo đúng là không phải thằng ngu, nhưng cũng không phải là tên khôn khéo gì. Lương Phường Chủ ông là một người lanh lợi, ta tin rằng ông sẽ làm được việc này.

Lương Phường Chủ ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu nói:

- Việc này quá khó, ta... ngươi đổi cách khách đi.

Mặt Sở Hoan dài ra, lúc này bên cửa sổ lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, rồi cửa sổ được mở ra, liền thấy một gã đàn ông hung ác tiến tới, hai tay toàn máu me, lững thững bước tới bên gã áo đen khẽ nói:

- Cái tên khốn kia đã hành xử cũng ổn ổn rồi, chỉ còn ngấp ngoải thôi..

Tên áo đen lộ ra ánh mắt hung ác, khẽ nói:

- Thằng khốn đó phải để cho hắn sống không bằng chết mới được, hôm nay nghỉ ngơi đã, đừng để cho hắn chết, ngày mai lại cho hắn nếm mùi lợi hại.

Tuy hai tên đó nói chuyện giọng rất nhỏ nhẹ, nhưng Lương Phường Chủ cũng có thể nghe thấy được, thấy vẻ mặt Lương Phường Chủ tái mét, tên áo đen cười ha hả khoát tay nói:

- Không sao không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, các người nói chuyện các người đi.

Trong lúc Lương Phường Chủ hồn bay phách lạc, Sở Hoan cũng đã dùng một ngón tay đập nhẹ xuống bàn, nhìn chằm chằm Lương Phường Chủ nói:

- Sao nào, không muốn lập công chuộc tội à?

Lương Phường Chủ vẻ suy sụp nói:

- Ta... ta nghe theo lời ngươi, nhưng... Sở Hoan, ngươi phải bảo ta, ta... ta phải làm thế nào?

Sở Hoan híp mắt nói:

- Quả thật ông muốn ta dậy ông sao?

Lương Phường Chủ vẻ thành khẩn gật gật đầu, Sở Hoan cười ha hả, liền giơ nắm đấm, đấm thẳng vào mắt trái Lương Phường Chủ, chỉ thấy Lương Phường Chủ kêu lên “ ái” một tiếng thê thảm, cả người đã ngã nhào xuống đất.

Sở Hoan đứng dậy, không đợi Lương Phường Chủ định lại thần, rồi lại đá năm sáu nhát vào chân hắn, mỗi cú đá đều dùng hết sức lực, Lương Phường Chủ ôm đầu, khóc nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi làm cái gì vậy.. ái... đừng đánh nữa... ta xin ngươi đó.

Mặt mày Lương Phường Chủ bầm dập, mồm và mũi đều chảy máu tươi, Sở Hoan ngồi xuống đỡ Lương Phường Chủ dậy cười ha hả nói:

- Lương Phường Chủ, ông bảo ta dậy ong, đây là cách ta dậy ông đó.

Toàn thân Lương Phường Chủ đau đớn, ôm lấy chiếc mũi máu me ngừng không chảy ra, trong lòng kinh sợ và tức giận nói:

- Đây là cách gì chứ, ai chà, đau quá...!

Sở Hoan nhẹ nhàng nói:

- Nếu không bị như vậy thì làm sao ông có thể gặp Phương Chính Hạo được chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.