Chương trước
Chương sau
Trong quảng trường bỗng có người giơ tay lên muốn mua trăm hoa, tất cả ánh mắt bỗng chốc tập trung vào người đó, tú bà của Túy Hương Lầu lại vô cùng vui mừng không thể nói lên lời.

Doanh Nhân là người đầu tiên đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy người đó, mặt mũi lập tức trầm hẳn xuống.

Tên hầu nam áo xanh cũng đã bưng khay qua, nhận lấy ngân phiếu ba ngàn lượng bạc, lớn tiếng nói:

- La công tử trong tay có trăm hoa, đa tạ công tử ban thưởng!

Lúc này gã dâng hoa lên liền liếc nhìn sang bên Doanh Nhân, vẻ mặt khẽ nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt đầy oán giận nhìn chằm chằm vào Sở Hoan ngồi bên cạnh Doanh Nhân.

Người này không phải là ai khác, chính là tên lần trước có tranh chấp với Sở Hoan về Mạc Lăng Sương, đó chính là con trai của La Thế Hằng- La Đỉnh, người ta hay nói kẻ thù chưa gặp nhau đã thấy mắt đỏ rồi, lần đó La Đỉnh bị Sở Hoan giáo huấn cho một trận giữa đám đông như vậy, trong lòng vô cùng oán hận, hôm nay lại gặp nhau ở đây, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội để trả thù rồi.

Hôm nay La Đỉnh mặt bộ gấm màu lam, đầu đội một chiếc mũ sâu, thân hình luôn quay về phía này, bên Sở Hoan cũng chẳng coi La Đỉnh ra gì cả, nên cũng không để ý người này có ở trong quảng trường này không.

La Đỉnh nhìn trước nhìn sau, cũng phát hiện ra Sở Hoan ngồi ở chiếc bàn đó.

Lần trước vì Mạc Lăng Sương bị đánh, La Đỉnh luôn nhớ kỹ trong lòng, hôm nay thấy Sở Hoan ngồi bên này, vốn định tới tìm gây chuyện luôn, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày thịnh hội phong nguyệt, gây sự ngay thì cũng không ổn cho lắm, cũng phải nhớ rằng, Sở Hoan cũng là người võ công lợi hại, nếu động thủ trước có khi còn bị ăn một vố nặng ý chứ.

Tùy tùng của hắn cũng không theo tới đây, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cái tên Sở Hoan lần này tới đây chắc hẳn cũng vì Mạc Lăng Sương rồi.

Lần trước Sở Hoan ra tay, La Đỉnh quả thật không cảm thấy nó xuất phát ra lòng căm phẫn, cứ cho rằng Sở Hoan đã thấy thích Mạc Lăng Sương rồi, cho nên hôm nay gặp nhau ở đây, trong lòng hắn tính toán, phải cho tên Sở Hoan này bẽ mặt trước Mạc Lăng Sương mới được, chỉ cần cuối cùng số lượng hoa chiếm ưu thế, để Mạc Lăng Sương phải hầu hạ hắn một đêm, đó cũng là cách báo thù tuyệt vời nhất đối với Sở Hoan rồi.

La Đỉnh vẻ rất oán hận nhìn chằm chằm vào Sở Hoan, còn Doanh Nhân lại tỏ ra vô cùng tức giận với tên La Đỉnh kia, hắn cho rằng lần đó sau khi được Sở Hoan giáo huấn một trận, nhẽ ra La Đỉnh cũng nên ngoan ngoãn biết điều một chút mới đúng chứ, nhưng không ngờ được rằng bản tính tên này thật khó đổi, vẫn còn có ý định chiếm đoạt Mạc Lăng Sương nữa.

Trên thực tế sau khi Từ Tòng Dương biết những việc làm của La Đỉnh ở Vân Sơn phủ này, cũng đã chuẩn bị tấu sớ dâng lên kinh thành rồi, lấy tội danh dạy con không tới nơi tới trốn gây ra nhiều vụ việc không coi thường pháp luật mà buộc tội cho La Thế Hằng.

Những việc này ở ngoài của La Đỉnh tất nhiên là không dám nói với La Thế Hằng rồi, bây giờ La Thế Hằng vẫn chẳng hay biết gì, làm sao biết được rằng con trai của mình lại đắc tội với Tề vương Điện hạ chứ, càng không biết rằng mối nguy đang âm thầm ập tới hắn.

La Đỉnh dựa vào thế con ông cháu cha, càng không biết rằng bản thân mình đang làm những việc đó là tự tìm tới con đường chết rồi.

Sau khi hắn có bách hoa, bỗng nhiên những tiếng tán thưởng vang lên tứ phía, không ít người biết được thân phận của La Đỉnh, nên cũng phụ họa và nịnh bợ thêm vài câu, La Đỉnh nghe thấy cảm thấy rất đắc ý.

Trên bán của hắn, chỉ có hai người ngồi, ngoài hắn ra còn một người trung niên mặt xiêm y màu lam khác, nhìn dáng vẻ chắc tầm ba sáu ba bảy tuổi, bụng to bệ vệ, mặt mày đầy đặn, thoạt nhìn cũng biết rằng xuất thân phụ hộ rồi.

Sau khi La Đỉnh mua hoa, trong lúc này không còn ai còn dám mua hoa nữa, thứ nhất do La Đỉnh đưa ra giá quá cao, thứ hai cũng vì thân phận của La Đỉnh, nếu lúc này mà mua hoa nữa, thì rõ ràng là đang muốn chống đối với La Đỉnh rồi.

Mạc Lăng Sương nghe thấy La Đỉnh mua tới trăm hoa rồi, không hề lộ vẻ vui mừng gì cả, trong ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, nếu không có bất ngờ xảy ra, thì bản thân mình cuối cùng vẫn nằm trong tay của La Đỉnh mà thôi.

Nàng cũng đã nghe qua thanh danh của La Đỉnh rồi, La Đỉnh chính là thường khách của Bảo Hương Lầu, từ miệng những vị tỉ muội khác, cũng biết được La Đỉnh có những cách quan hệ rất quái dị, nàng không biết được một khi La Đỉnh ngắt được đoa hoa như nàng thì sẽ hành nàng thế nào nữa.

Cứ nghĩ tới hôm nay bản thân gặp nỗi khổ như vậy, toàn thân Mạc Lăng Sương cảm thấy lạnh hết cả người.

Người trong lầu này cũng không thấy ai mua hoa nữa, đang định đánh thanh la, bỗng nghe một âm thanh vang lên:

- Bản công tử mua một trăm ba mươi bông!

Đám người lập tức ồ lên, ánh mắt đều nhìn qua, chỉ thấy Doanh Nhân đang dựa vào ghế tựa, bưng chén trà lên, vẻ mặt rất bình thản.

Doanh Nhân đúng là nóng vội quá rồi, hắn không thể trơ mắt nhìn La Đỉnh hái bông hoa Mạc Lăng Sương kia được, cũng không kìm nổi, lớn tiếng mua thêm hoa, đây là lần đầu tiên hắn thâm gia cuộc bình chọn hoa khôi ở trốn phong nguyệt này, cũng là lần đầu tiên mua hoa, trong lòng cũng có chút hồi hộp, nhưng hắn cũng biết, một khi mình kêu lên là mọi ánh mắt sẽ dồn về phía mình, cho nên hắn cô gắng để lộ ra vẻ thư thái thản nhiên, thậm chí cầm chén trà lên uống, ít nhất không để kẻ khác nhìn ra vẻ lo lắng của hắn.

Những ánh mắt ở quảng trường này tất nhiên là đang hướng về hắn rồi, nhưng cũng không ai nhận ra hắn là ai cả, đây mà một gương mặt vô cùng xa lạ.

Tên hầu chạy tới, Doanh Nhân nháy mắt, Tôn Đức Thắng vẻ bất đắc dĩ, lấy ra từ ngân lượng ba ngàn chín trăm lượng bạc, đây cũng là tờ ngân lượng cuối cùng trên người hắn rồi, những tờ ngân lượng này móc ra, trên người hắn chỉ còn lại mấy chục lượng bạc vụn mà thôi.

Tên người hầu nhận ngân phiếu xong, hỏi một câu, rồi Tôn Đức Thắng nói:

- Vị này là Từ công tử!

- Từ công tử mua một trăm ba mươi bông, đa tạ công tử ban thưởng!

Mạc Lăng Sương đứng trên sân khấu, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, gương mặt của Doanh Nhân tất nhiên là nàng còn nhớ rồi, nhưng nàng không thở ngờ được rằng Doanh Nhân lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua hoa.

So với La Đỉnh thì nàng có cảm tình hơn rất nhiều rồi.

La Đỉnh vốn dĩ chỉ chú ý tới Sở Hoan thôi, bỗng nhiên nhảy ra một người khác, khiến La Đỉnh có chút kinh ngạc, thấy Doanh Nhân và Sở Hoan ngồi cùng bàn, cũng đoán ra được Doanh Nhân và Sở Hoan là đồng lõa, hắn cho rằng Doanh Nhân mua hoa là do ý của Sở Hoan, trong lòng cười lạnh lùng, định mua hoa tiếp, nhưng gã béo ngồi bên đã tóm tay hắn lại, ghé sát vào tai hắn nói vài câu gì đó, La Đỉnh khẽ vuốt cằm, rồi nhìn Doanh Nhân một cái, cười lạnh lùng rồi cũng không mua thêm hoa nữa.

Thực ra trong lòng Doanh Nhân vẫn đang rất hồi hộp, số tiền hiện tại của hắn cũng chỉ có thể mua được một trăm ba trăm bông mà thôi, đây cũng có thể nói là dốc cạn túi rồi, hắn cũng không biết phải làm sao nữa.

Thấy La Đỉnh không lên tiếng nữa, Doanh Nhân cho rằng La Đỉnh đã yếu thế, thấy trước mặt bản thân mua hoa của Mạc Lăng Sương là nhiều nhất, thì đêm nay Mạc Lăng Sương sẽ không bị gã đàn ông khác hái mất rồi, lúc này Doanh Nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Hoan lại nhíu mày lại.

Hắn không cho rằng La Đỉnh lại dễ dàng chịu thua như vậy, lúc những người khác mua hoa, có lẽ còn phải suy xét xem ra giá đó có đáng không, nhưng vị La công tử này chắc chắn không có ý nghĩ như vậy.

Tên béo bên cạnh ghét sát nói vài câu, La Đỉnh tạm thời giữ im lặng, Sở Hoan cảm thấy trong đó ắt có duyên cớ gì rồi.

Sau khi Doanh Nhân mua hoa, La Đỉnh không còn kêu mua hoa nữa, nên những người khác cũng không dám tiếp tục mua hoa nữa, giá Doanh Nhân mua hoa cũng gần bốn ngàn lượng bạc rồi, với số tiền này thì tới đâu chẳng kiếm được vô số giai nhân, hơn nữa còn làm nô tỳ cả đời cho mình nữa, tuy những người ở đây đều là những phú hào, nhưng tới đây chủ yếu cũng chỉ là vui mà thôi, không ai quả thực là muốn bỏ ra số tiền lớn đó để ngắt bông hoa tuyệt mỹ kia đâu, hơn nữa vẫn còn người đẹp Cao Ly và Thôi Mị Nhi vẫn đang rất hoan nghênh mà, nên ánh mắt mọi người đều hướng về hai người đó, rất nhiều người cảm thấy bỏ ra số tiền lớn vậy để ngắt Mạc Lăng Sương thì quả là không đáng chút nào.

Người khác cũng không biết ý đồ của Doanh Nhân lắm, không biết Doanh Nhân đưa mua tới một trăm ba mươi đó thì có phải gắng gượng túi tiền không nữa, nhưng nhìn bộ dạng của Doanh Nhân, cảm thấy nếu muốn tranh giành Mạc Lăng Sương với người này ắt hẳn sẽ phải bỏ ra số tiền lớn hơn nữa, cho nên đều không dám ra giá nữa.

Một tiếng thanh la, Mạc Lăng Sương cũng hành lễ rồi lui xuống.

Sau khi sáu vị cô nương biểu diễn xong, trong lòng Doanh Nhân có chút kích động, hắn chỉ cảm thấy lát nữa gặp mặt Mạc Lăng Sương cũng không vì gì khác chỉ cần có thể tiếp xúc gần gũi và nói dăm ba câu chuyện cũng là vô cùng mãn nguyện rồi.

Tú bà của Bảo Hương Lầu lúc này lại lần nữa lên sân khấu, lại vẻ phong tình vạn chủng cười nói:

- Sáu vị cô nương, tài mạo đều không phải bàn rồi, nhưng hoa vào tay ai thì vẫn chưa thể biết được. Đợi sau khi sáu vị cô nương lên sân khấu, chư vị quan gia phát lực cuối cùng, xem ai mới thực sự là hoa khôi. Nhìn thấy những chiếc ghế ở hai bên hành lang đều ngồi kín người, rồi mụ lại cưới hí hí nói:

- - Hôm nay có rất nhiều vị tài tử ở đây, tiếp theo đây ba vị văn sĩ sẽ chấm phần thi Văn hoa, năm nay có thể có Văn hoa xuất hiện hay không, thì phải xem thủ đoạn của các vị tài tử rồi. Không biết chừng hoa khôi năm nay cũng là Văn hoa luôn ý chứ, thì đó chúng là thiên cổ giai thoại rồi!

Lúc này, không ít người ngồi bên hành lang cũng đã nở nụ cười, ra vẻ kiêu ngọa, rồi tỏ thái độ nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt thì lộ vẻ không được vui gì.

Lúc này trong lòng Doanh Nhân nhảy dựng lên, hắn cứ nghĩ Mạc Lăng Sương đã thoát khỏi cảnh khó rồi, nhưng nghe lời tú bà này nói, xem ra sự việc chưa thể chấm dứt được.

Sở Hoan nhìn đám người bên hành lang, rồi lại nhìn ba vị tiên sinh trên kia, lại nghĩ tới hai chữ “ văn hoa”, ngẫm nghĩ lát, dường như hiểu được điều gì đó.

Doanh Nhân và Sở Hoan không hề biết rằng, cuộc bình chọn văn hoa này là một trong những cảnh tượng đặc sắc nhất của cuộc thi hoa khôi của Đại Tần.

Đại Tần dùng võ lập thiên hạ, nhưng cũng không hề coi nhẹ văn chương, sau khi lập quốc, lập tức khôi phục lại những cuộc thi, tuyển chọn văn nhân trị quốc, điều này Doanh Nguyên là người quyết đoán nhất.

Văn phong thịnh hành, từ xưa tới nay văn nhân không thể tránh khỏi phong nguyệt, nếu trong trốn phung nguyệt mà không có thi từ ca phú, thì cũng giống như món ngon mà không có mắm muối, mất đi hương vị của nó.

Ngâm phong lộng nguyệt, hương từ diễm khúc, tất nhiên được xuất phát từ các văn nhân rồi, nên muốn tổ chức thì đều mời những vị văn nhân đức cao vọng trọng trấn thủ, mở ra giải văn hoa là để giành cho những vị tài tử văn nhân không mạnh về tiền bạc tranh đoạt hoa khôi.

Ba năm trước ở phía nam Kim Lăng có tổ chức cuộc thi hoa khôi, có một vị văn nhân tận dụng tài văn thơ của mình là đã ngắt được á khôi thứ nhất đó, đó cũng là điều rất đáng vinh dự rồi, vị công tử đó trước lúc thi tuyển này không có tên tuổi gì nhưng sau cuộc thi thì nổi như cồn, liền được tiến cử vào kinh thành làm một chức quan trong Quốc Tử Giám, tuy chức quan không cao nhưng cũng là một giai thoại lúc đó rồi.

Cho nên những vị văn nhân tài tử đối với lần tuyển chọn văn hoa này vô cùng coi trọng, một khi thành công, không những được thưởng thức phong nguyệt, hơn nữa tiếng tăm lại vang dội, phải nói là được cả đôi đường, tiền đồ rộng lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.