Mậu Huyện cũng không phải ở phủ Vân Sơn, mà thuộc Hán Châu phía Đông phủ Vân Sơn, là một huyện nhỏ của Hán Châu, điều kiện địa lý rất bình thường, trong hai mươi huyện thành dưới sự quản lý của Hán Châu, Mậu Huyện thật sự là một huyện thành rất bình thường trong đó.
Hán Châu được gọi là đất chết, bởi vì Hán Châu có một Hán Giang xuyên qua Nam Bắc, hai bờ sông Hán Giang có nhiều núi đá dựng đứng, vách núi đá quái thạch lởm chởm, nguy nga sừng sững.
Thời kì chư hầu cắt cứ, phần lớn Tây Sơn Đạo đều trong biên giới Vũ Lăng Quốc, mà một bộ phận nhỏ trong đó bị Hán Dương Quốc chiếm, mà phía Đông Hán Châu thời kì quần hùng cắt cứ thuộc về biên giới Hán Dương Quốc, Mậu Huyện vừa vặn ở biên giới Hán Dương Quốc và Vũ Lăng Quốc lúc đó.
Đương kim Thánh thượng Doanh Nguyên năm đó kỵ binh lưỡi mác, Nam chinh Bắc thảo, thời gian và tổn thất đại quân hao tổn đánh chiếm Vũ Lăng Quốc tương đối mà nói là ít nhất, Vũ Lăng Quốc lúc ấy quốc chủ ngu ngốc, văn thần không thể can gián, võ tướng không thể tử chiến, hơn nữa dân chúng Vũ Lăng Quốc cực kỳ hận quốc chủ lúc đó, bị thiết kỵ Đại Tần chinh phục nhanh chóng cũng là chuyện trong tình lý.
Nhưng Hán Dương Quốc tiếp giáp Vũ Lăng Quốc tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng quốc chủ lúc đó cũng rất có khát vọng, hơn nữa quần thần có rất nhiều hiền thần mãnh tướng, thiết kỵ Đại Tần tấn công, phòng tuyến thứ nhất của quân đội Hán Dương Quốc bố trí ở Mậu Huyện, tiến hành liều chiếu chống cự. Mỗi lần thiết kỵ Đại Tần tiến thêm một bước, đều phải trả cái giá không nhỏ, dân chúng Mậu Huyện lúc ấy đều chạy nạn trước cuộc chiến, đợi sau cuộc chiến, thi thể tướng sĩ hai bên đã ngang ngửa khắp Mậu Huyện, xương trắng chất đống, máu chảy thành sông.
Hán Giang uốn lượn chảy qua Mậu Huyện, nghe nói mãu tươi tướng sĩ hai bên năm đó từ Mậu Huyện chạy tới Hán Giang, người ở hạ du Hán Giang liên tục mấy tháng chỉ có thể nhìn thấy nước sông màu đỏ.
Sau khi lập quốc, Mậu Huyện được nhập vào Hán Châu, lệ thuộc Tây Sơn Đạo, chỉ là nghe đồn Mậu Huyện có nhiều oan hồn lui tới, cho nên hiện giờ Mậu Huyện vẫn là miệng người tàn lụi.
Phủ Vân Sơn cách Mậu Huyện kỳ thật không tính quá xa, vốn phủ Vân Sơn ở vị trí lệch Đông Tây Sơn Đạo, nếu dùng khoái mã mà nói, từ phủ Vân Sơn tới Mậu Huyện, một ngày một đêm là tới.
Lúc này Tề Vương Doanh Nhân rời khỏi phủ Vân Sơn, thừa dịp Từ Tòng Dương đi các thư viện lớn dạy học không thể rời khỏi, ngay cả bản thân gã, tất cả mọi người đều cải trang.
Kỳ thật vào tiết xuân, vạn vật sống lại, hàng năm đều có một số công tử quan to quý nhân ra ngoài vui xuân, mà Doanh Nhân tới Mậu Huyện lúc này, đúng là đóng giả thành bộ dáng công tử nhà giàu, dẫn theo tùy tùng ra ngoài vui xuân.
Gã vốn cũng định hóa trang thành bộ dáng khác cho mới mẻ, chỉ là gã xuất thân cung đình, dòng dõi vua chúa, trên người tự có một khí chất quý tộc không thể che dấu, đóng giả thành bộ dáng khác trái lại lộ ra sơ hở.
Lúc này Doanh Nhân xuất hành, Phùng Ngọ Mã và Lý Mão Thỏ hai Bách hộ Thần Y Vệ tự nhiên theo bên người, ngoài ra còn có bốn gã Giáo úy Thần Y Vệ đi theo.
Lần này rời kinh, tổng cộng có mười tên Thần Y Vệ đi theo, ngoại trừ hai Bách hộ, có tám gã Giáo úy khác, mười người này đều là kẻ nổi bật trong Thần Y Vệ, dùng một chọi mười, sáu người đi theo, bốn người còn lại Doanh Nhân sắp xếp bọn họ bảo vệ Từ Tòng Dương.
Ngoại trừ sáu gã Thần Y Vệ, còn có mười tên tinh anh Thập Nhị Vệ Quân, cũng đều là tinh nhuệ thiện chiến, mà Sở Hoan lại phụng lệnh Doanh Nhân, triệu tập năm tên Cấm Vệ Quân đi theo, Vương Hàm và Liễu béo tự nhiên cùng theo.
Một đoàn tính cả Doanh Nhân bên trong, tổng cộng hai lăm người, thậm chí Doanh Nhân cũng không mang theo Tôn Đức Thắng, quan to quý nhân bình thường dẫn vài chục tên tùy tùng vui xuân, đó cũng là chuyện nhìn nhiều mà quen.
Sở Hoan cũng không nói thật thân phận của Doanh Nhân cho Vương Hàm và vài binh sĩ Cấm Vệ Quân, nhưng những người này dù sao cũng không ngốc, trong lòng đều có thể đoán được thân phận Doanh Nhân không đơn giản.
Sở Hoan điều binh, trước đó Tôn Đức Thắng âm thầm nói chuyện với Kiều Minh Đường, chỉ nói Tề Vương muốn dùng người. Kiều Minh Đường tự nhiên không dám ngăn cản, nhưng Doanh Nhân điều người làm gì, Tôn Đức Thắng tự nhiên không đề cập tới, mà Kiều Minh Đường cũng không dám hỏi nhiều.
Đoàn người đều cưỡi khoái mã, từ phủ Vân Sơn đi tới Mậu Huyện. Ngoại trừ Sở Hoan và một số người, kỳ thật phần lớn người bên trong cũng không biết mục đích chính là Mậu Huyện, chẳng qua Vương Hàm quen thuộc đường xá Tây Sơn Đạo cũng biết được, chuyến đi này do gã dẫn đường tới Mậu Huyện.
Sở Hoan tất nhiên rất được Doanh Nhân yêu thích, nhưng so sánh địa vị, vẫn không thể đánh đồng với hai Bách hộ Thần Y Vệ, mà hộ vệ Doanh Nhân lúc này, Phùng Ngọ Mã không nhường ai mà trở thành tổng quản hộ vệ.
Phùng Ngọ Mã xuất thân Thần Y Vệ, tuy rằng làm việc quyết đoán, nhưng rất cẩn thận, bản thân gã và Lý Mão Thỏ còn có Sở Hoan do Doanh Nhân tự mình chỉ tên hộ vệ bên người Doanh Nhân, Vương Hàm và vài tên Cấm Vệ Quân dẫn đường phía trước, bốn gã Thần Y Vệ hai bên trái phải, mà mười tên binh sĩ Thập Nhị Vệ Quân lại cản phía sau, hoàn toàn hộ vệ Doanh Nhân bên trong.
Gã quy hoạch chức trách mọi người rõ ràng, có tiền quân, có cản hậu, phân bố chẳng chịt bên người Doanh Nhân, nhìn qua là trận hình không quy tắc, dường như rất tùy ý, nhưng lại có thể chiếu ứng cho nhau, chẳng sợ tốc độ ngựa nhanh, toàn bộ trận hình đều không thay đổi.
Sở Hoan thấy Phùng Ngọ Mã xử lý chuyện gọn gàng ngăn nắp, trong lòng cũng có vài phần khâm phục, chỉ là Bách hộ Thần Y Vệ, đã có năng lực như vậy, không biết Tứ đại Thiên hộ Thần Y Vệ lại là hạng người tuyệt luân cỡ nào.
Dọc đường đi ngoại trừ nghỉ tạm hai lần dùng lương khô, cũng không dừng lại, chưa tới lúc hoàng hôn, đã tiến vào địa giới Hán Châu, chỉ là Mậu Huyện ở phía Đông Hán Châu, vẫn còn một khoảng cách.
Lúc bầu trời tối đen, tới một trấn nhỏ, Phùng Ngọ Mã suy xét đi đêm không an toàn, khuyên bảo Doanh Nhân không nên chạy đêm. Doanh Nhân suy xét một phen, liền ở lại trong trấn, tìm một nhà trọ ngủ lại.
Vốn nhà trọ còn có khách, nhưng suy nghĩ cho an toàn của Doanh Nhân, Phùng Ngọ Mã bao toàn bộ nhà trọ, hơn nữa xuất bạc chuyển khách nhân tới nhà trọ khác.
Mọi người trong nhà trọ chỉ nghĩ tới đây là công tử nhà giàu phô trương, hơn nữa cầm bạc đi ra, cũng không so đo.
Phùng Ngọ Mã sai người thủ hộ trước sau nhà trọ, hơn nữa ẩm thực đều trải qua kiểm tra cẩn thận.
Phùng Ngọ Mã vô cùng rõ ràng trong lòng, tuy rằng lần này Doanh Nhân cải trang xuất hành, nhưng ai cũng không đoán được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, gã phụng lệnh Bạch Lầu rời kinh bảo vệ Doanh Nhân, chức trách quan trọng, chớ nói Doanh Nhân xuất hiện sơ suất, cho dù bị vết thương nhẹ, gã làm Thần Y Vệ bảo hộ cũng phải gánh vác tội rất lớn.
Thân gã có trọng trách, tự nhiên cẩn thận khắp nơi, không dám có chút chậm trễ.
Doanh Nhân quả thật không lo lắng cho an toàn của mình nhiều lắm, trong mắt gã, trên đường đi vừa vặn ngắm cảnh, hơn nữa trăm họ ôn hòa, nhìn không ra chỗ khiến người ta lo lắng.
Đi cả ngày, Sở Hoan quả thật không hề mệt mỏi, so sánh với hoàn cảnh gian khổ từng trải qua, đi đường liên tục hôm nay với hắn mà nói quả thực là một bữa ăn sáng.
Phòng hắn được dàn xếp ở bên cạnh Doanh Nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo vệ Doanh Nhân. Bố trí ổn thỏa hết thảy, hắn đang muốn dùng chút thời gian tu luyện ‘Long Tượng Kinh’, lại nghe ngoài cửa có người kêu lên:
- Sở Hoan, Từ công tử mời ngươi qua!
Doanh Nhân đi lần này, vẫn để mọi người xưng gã ‘Từ công tử’, để che mắt người.
Lúc Sở Hoan đi vào trong phòng Doanh Nhân, Doanh Nhân đang ngồi bên bàn uống rượu, nhìn qua cảm xúc không cao, hơn nữa vẻ mặt hơi ảm đạm. Thấy Sở Hoan tiến vào, Doanh Nhân để Sở Hoan ngồi xuống, nói thẳng:
- Trước tiên uống vài chén rượu với ta!
Sở Hoan đáp:
- Được.
Hắn nhấc bầu rượu rót đày rượu vào chén Doanh Nhân trước, lập tức lại rót cho mình. Doanh Nhân nâng chén lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Hoan thấy tâm tình Doanh Nhân dường như hơi trầm trọng, cũng không biết có nguyên nhân gì, cũng uống cạn rượu trong chén.
Doanh Nhân buông chén rượu, thở dài nói:
- Lần này bổn vương rời kinh, ngươi có biết thu hoạch lớn nhất là gì không?
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Còn xin điện hạ chỉ giáo.
Hai người nói chuyện cũng không lớn, hơn nữa chung quanh đều có người đề phòng nghiêm mật, tự nhiên không lo lắng có người nghe lén biết thân phận thật sự của Doanh Nhân.
- Thu hoạch lớn nhất của bổn vương, chính là quen biết bằng hữu như ngươi.
Doanh Nhân tựa vào ghế, khẽ thở dài:
- Hiện giờ bổn vương đã qua mười bảy xuân thu, thân là Hoàng tử, có sủng ái của phụ hoàng mẫu hậu, muốn mưa được mưa, nói là ngàn vạn sủng ái trên một thân, cũng là không đủ.
Sở Hoan đáp:
- Điện hạ long tử long tôn, đây là số mệnh chú định, ông trời tự nhiên sẽ ban phúc cho điện hạ.
Doanh Nhân lắc đầu, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Bổn vương ở trong cung hơn mười năm, có đôi khi quả thật cũng cảm thấy mình sống rất thoải mái, nhưng mà nhợt nhạt. Hai năm nay bổn vương bỗng nhiên phát hiện dường như mình thiếu cái gì...
Sở Hoan chỉ lẳng lặng nghe, biết thứ Doanh Nhân thiếu chắc chắn không tầm thường.
Doanh Nhân cười khổ lắc đầu nói:
- Tuy rằng bổn vương cảm giác dường như thiếu cái gì, nhưng vẫn không rõ ràng, mãi đến lần này gặp ngươi ở phủ Vân Sơn, bổn vương mới biết được, thứ bổn vương vẫn thiếu, đó là bằng hữu, một bằng hữu có thể nói lời trong lòng.
Sở Hoan ngẩn ra, nói:
- Điện hạ long tử long tôn, người muốn trở thành bằng hữu với điện hạ có rất nhiều... !
Doanh Nhân xua tay ngắt lời nói:
- Sở Hoan, ngươi không rõ. Người bổn vương thấy, hoặc giống như phụ hoàng và lão sư, thường xuyên thuyết giáo bổn vương một phen, hoặc là một loại như Tôn Đức Thắng kia, khúm núm, nói lời như nhau, bổn vương nói Đông, bọn họ không dám nói Tây, bổn vương nói Nam, bọn họ không dám nói Bắc... Sở Hoan, ngươi cho là dùng thân phận bổn vương không thứ gì không có, nhưng ngươi lại không biết được, thật ra bổn vương rất tịch mịch. Từ nhỏ bổn vương vốn không có bạn chơi thận sự, không có nữ nhân thật sự thích, muốn rời cung nhìn thế giới bên ngoài, phụ hoàng mẫu hậu lại không cho phép... Thái tử ca ca và Tam có có việc để làm, bổn vương lại không thể làm, tuy rằng được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, nhưng trong lòng bổn vương kỳ thật rõ ràng, trong lòng các đại thần kia, bổn vương kỳ thật là đứa con không được trọng dụng nhất của phụ hoàng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Điện hạ vạn lần không thể tự coi nhẹ mình.
Doanh Nhân thản nhiên cười nói:
- Cũng không phải coi nhẹ mình.
Gã dựa vào ghế, nhìn chằm chằm ánh nến trên bàn, thấp giọng nói:
- Bổn vương thích Lăng Sương cô nương, cũng không thể quang minh chính đại cùng nàng một chỗ, thậm chí không thể quang minh chính đại bảo vệ nàng. Sở Hoan, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ có tâm tình gì?
Gã dừng một chút, tiếp tục nói:
- Ngày đó nhìn thấy Lăng Sương cô nương bị ức hiếp trong mưa, bổn vương lại không thể ra tay, khi đó bổn vương đã từng nghĩ, nếu đổi thành Thái tử ca ca hoặc Tam ca, sẽ tuyệt đối không giống như bổn vương... Lúc ấy bổn vương rất phẫn nộ, cũng rất bất lực, khi đó thậm chí muốn làm thịt La Đỉnh. Cũng là khi đó, bổn vương đột nhiên hiểu được một chuyện, bổn vương có thể hô mưa gọi gió trong cung, đơn giản là vì phụ hoàng và mẫu hậu che chở, một khi không có sự che chở của họ, không ngờ bổn vương không có một người có thể tín nhiệm, thậm chí không có một người có thể làm việc giúp bổn vương... Đã không có phụ hoàng mẫu hậu, bổn vương đường đường Hoàng tử, Vương gia Đại Tần, không ngờ không có một cách nào đố ivới công tử con ông cháu cha nho nhỏ... !
Nói tới đây, thần sắc của gã càng khó coi, tự mình cướp lấy bầu rượu, rót đầy rượu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Sở Hoan không nói được lời nào, nhưng cũng biết được, có lẽ những lời này nghẹn ở trong lòng Doanh Nhân lâu lắm, cho nên tìm mình tới, chỉ là muốn nói ra lời trong lòng.
Có thể khiến Doanh Nhân nói lời trong lòng với mình, cũng có thể thấy được Doanh Nhân quả thật vô cùng coi trọng đối với mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]