Chương trước
Chương sau
Giáo úy và Mãnh Hổ hai người người tới ta đi ở đại sảnh, chỉ khoảng nửa khắc đã giao thủ hơn hai mươi chiêu. Sở Hoan tất nhiên ngưng thần nhìn kỹ, khuôn mặt không chút thay đổi kia của Phùng Ngọ Mã lại hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Gã thật không thể tưởng được, không ngờ hán tử gọi là Mãnh Hổ này có thể đánh thành dạng này với Giáo úy Thần Y Vệ, xem ra thủ hạ của công tử vân hổ này cũng có hảo thủ.

Trong mắt công tử vân hổ mang theo ý cười, nhìn thấy Mãnh Hổ liên tục đá ra, uy vũ sinh phong, không kìm nổi kêu lên một tiếng ‘hay’.

Giáo úy tránh đi, một cước của Mãnh Hố đá vào khoảng không, lại rơi trên một cái ghế, chỉ nghe một tiếng ‘rắc’ vang lên, không ngờ chiếc ghế kia bị Mãnh Hổ đá vỡ vụn, cũng có thể thấy được lực đạo trên đùi người này quả thật kinh người.

Doanh Nhân ở trên lầu nhìn xem, thấy Mãnh Hổ kia ra tay tàn nhẫn, không kìm nổi thấp giọng hỏi Sở Hoan:

- Những người này có lai lịch gì? Người này dường như có chút bản lĩnh.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Thủ hạ người này có cao thủ như vậy, lai lịch nhất định không nhỏ, nếu có lòng muốn tra ra lai lịch của hắn, hẳn là không khó.

Hai người dưới lầu lại dây dưa hơn mười chiêu, tên Mãnh Hổ này quả thật không gọi sai, tôn trọng tấn công, xem khí thế dường như là gã chiếm thượng phong, nhưng cao thủ chân chính có thể nhìn ra được, tuy rằng Giáo úy Thần Y Vệ trốn tránh vài lần, nhưng hiển nhiên là đang giữ lực, cũng đang tìm cơ hội. Người của Thần Y Vệ đều trải qua lựa chọn nghiêm khắc, cũng trải qua huấn luyện gian khổ, sức quan sát của bọn họ đều cực kỳ nhạy bén, một khi phát hiện nhược điểm của đối phương, sẽ nhanh chóng chế địch.

Sau khi Giáo úy bắt đầu giao thủ với Mãnh Hổ, liền biết Mãnh Hổ không phải địch thủ tốc chiến, trái lại cố ý yếu thế, quan sát sơ hở của đối phương.

Rất nhanh gã phát hiện, công phu quyền cước của người này đều rất tốt, xưng được uy mãnh sắc bén, nhưng trọng công không trọng thủ, đặc biệt chỗ bụng, thường xuyên lộ ra sơ hở.

Giáo úy xác định nhược điểm đối phương, trong lòng cân nhắc, lại liên tục lui ra sau vài bước. Mãnh Hổ kia quyền cước sinh phong, vù vù đuổi kịp, thấy thân thể Giáo úy trầm xuống, một chân bay lên, đá về phía bụng Mãnh Hổ.

Mãnh Hổ phản ứng cũng không chậm, hai tay đồng thời nhấn xuống, cũng đúng lúc này, liền thấy thân thể Giáo úy dĩ nhiên lật nghiêng không thể tưởng tượng được, thân thể gã xoáy ngang, một chân khác cũng đá lên, tốc độ thật nhanh, hai đấm của Mãnh Hổ đã cản được một cước tới bụng, một cước này lại đột ngột đá lên không thể tin nổi, Mãnh Hổ này quả thật không thể ngờ được, nghe được một tiếng rầm vang lên, đầu vai đã bị Giáo úy đá trúng, lực đạo một cước này thật sự kinh người, toàn bộ thân thể Mãnh Hổ đã bay ra ngoài, lập tức đụng vào một chiếc ghế, đè chiếc ghế kia vỡ vụn.

Mãnh Hổ cảm giác đầu vai đau nhức, giãy dụa đứng lên, còn muốn xông lên, liền thấy Giáo úy kia đã vô cùng bình tĩnh mà chắp tay:

- Đa tạ!

Ý tứ của gã cũng hiểu được, là nói Mãnh Hổ đã thua, không phải địch thủ của gã, không cần so đấu nữa.

Mãnh Hổ cả giận nói:

- Chúng ta lại đánh tiếp?

Phùng Ngọ Mã đã thản nhiên nói:

- Hóa ra thủ hạ của vị công tử đúng là hạng người càn quấy, thật khiến người ta thất vọng!

Công tử vân hổ kia cũng vô cùng sảng khoái, lạnh giọng quát:

- Mãnh Hổ, lui ra.

Gã đứng dậy, chắp tay với Phùng Ngọ Mã, nói:

- Công phu hay, khâm phục. Nhà trọ này là của các ngươi.

Gã vung tay lên, nói:

- Chúng ta đi.

Gã liền xoay người rời đi.

Phía sau có người tiến lên, cầm hai đĩnh vàng. Phùng Ngọ Mã cũng thản nhiên nói:

- Hai chiếc ghế bị hủy, đều là người của ngươi tổn hại, vị công tử này không lưu lại một lời giải thích sao?

Công tử vân hổ đoạt hai đĩnh vàng kia, đặt lên bàn nói:

- Một thỏi vàng một chiếc ghế dựa, thế này cũng đủ bồi thường chứ?

Mặt Phùng Ngọ Mã không chút thay đổi.

Lúc này công tử vân hổ mới mang theo thủ hạ rời khỏi nhà trọ, Giáo úy tiến lên, đóng cửa nhà trọ lại.

Doanh Nhân thấy trò hay đã qua, duỗi thắt lưng nói:

- Người của bọn họ thật không lịch sự, thôi, trời đã khuya, đều nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường.

Trên mặt Sở Hoan lộ ra vẻ hoài nghi, trầm ngâm một lát, đột nhiên thấp giọng nói:

- Điện hạ, dường như... hơi không thích hợp.

- Làm sao vậy?

Doanh Nhân ngạc nhiên nói:

- Sở Hoan, ngươi phát hiện cái gì? Chỗ nào không thích hợp?

- Quần áo công tử vân hổ kia.

Ánh mắt Sở Hoan chợt lóe:

- Sau khi ti tướng nhìn thấy hắn, vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn nghĩ không ra cái gì, chẳng qua vừa rồi ti tướng mới nhìn ra một sơ hở.

- Sơ hở gì?

- Mặt hắn.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Dường như mặt công tử vân hổ kia rất cứng ngắc, bất kể hắn nói chuyện, cười to thậm chí tức giận, cơ trên mặt dường như đều không động... Thật giống như mặt người chết... !

Doanh Nhân ngẩn ra, dĩ nhiên dâng lên hàn ý:

- Ngươi... ngươi nói cái gì? Người chết?

Lúc này Phùng Ngọ Mã đã tới gần, hiển nhiên cũng nghe được hoài nghi của Sở Hoan, nói:

- Không sai, cơ trên mặt người nọ đều đã chết rồi... Tiểu nhân ở bên quan sát, khi hắn nói chuyện, chỉ có môi cử động, địa phương khác đều cứng ngắc, ngay từ đầu tiểu nhân nghĩ tới hắn dịch dung, nhưng trải qua quan sát, tiểu nhân tin tưởng hắn cũng không dịch dung, hơn nữa trên mặt cũng không có mặt nạ da người.

Doanh Nhân hơi giật mình nói:

- Theo ý tứ các ngươi, đám người vừa rồi, chẳng lẽ... chẳng lẽ đều là quỷ mị biến thành?

Vừa nghĩ tới nửa đêm có một đám quỷ tiến đến, gã chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Điện hạ thân thể thiên kim, ông trời phù hộ, tà ma ngoại đạo không dám xâm nhập.

Phùng Ngọ Mã cũng gật đầu nghiêm nghị nói:

- Điện hạ không cần lo lắng, ngoại trừ tên mặc áo gấm vân hổ ra, những người khác đều rất bình thường. Tiểu nhân cảm thấy, có lẽ người nọ mắc bệnh lạ, cho nên cơ trên mặt nhìn qua rất bình thường, trên thực tế đều đã hoại tử.

Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Không phải quỷ mị là tốt rồi. Bọn họ cũng thức thời, đánh không lại liền rời đi, nếu càn quấy, nhất định phải khiến bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta.





Công tử vân hổ mang theo thủ hạ rời khỏi nhà trọ, chuyển qua một con phố, lúc này mới dừng chân lại, trong mắt đã không còn ý cười, quay đầu nhìn Mãnh Hổ đã giao thủ với Giáo úy kia, trầm giọng nói:

- Ngươi cảm thấy hắn đánh ra mấy thành công phu?

Mãnh hổ thấp giọng nói:

- Ít nhất tám thành.

- Nếu ngươi toàn lực ứng phó, có nắm chắc đánh bại hắn hay không?

Mãnh Hổ ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Nếu hắn không có sát chiêu khác, sau hai trăm chiêu, có bảy thành nắm chắc đánh bại hắn.

Khuôn mặt công tử vân hổ lộ ra vẻ ngưng trọng, hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:

- Tạm thời chúng ta không thể động thủ, nhân vật giống như vừa rồi, trong trận bọn họ có vài người.

- Bọn họ đề phòng rất sâm nghiêm, ẩm thực cũng đều cẩn thận, chúng ta rất khó tìm được cơ hội.

Mãnh Hổ thấp giọng nói:

- Nhân thủ chúng ta còn chưa đủ, ít nhất trước mắt không nên động thủ.

Công tử vân hổ vuốt cằm nói:

- Không cần gấp gáp, hết thảy còn sớm.

Miệng gã lộ ra nụ cười lạnh, nhưng cơ trên mặt quả thực vô cùng cứng ngắc, giống như khúc gỗ, không hề nhúc nhích.



Sáng sớm ngày tiếp theo, Doanh Nhân và hộ vệ thủ hạ liền nhích người xuất phát.

Chuyện công tử vân hổ đêm qua, quả thật khiến Phùng Ngọ Mã và hộ vệ cẩn thận đề phòng nửa đêm sau, cũng may cả đêm vô sự.

Dọc theo đường đi khoái mã đi gấp, ngẫu nhiên xuống ngựa để tuấn mã nghỉ tạm một lát, người cũng uống nước ăn chút lương khô, khoảng cách địa giới Mậu Huyện đã gần, lúc này Sở Hoan cũng chỉ biết mục đích của Doanh Nhân chính là Mậu Huyện, nhưng vì sao gã phải tới Mậu Huyện, vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu Doanh Nhân không nói, Sở Hoan tự nhiên cũng không hỏi.

Tới chiều, trời chiều chưa xuống núi, rốt cuộc tiến vào địa giới Mậu Huyện, chỉ là sau khi tiến vào địa giới Mậu Huyện, tất cả mọi người cùng sinh ra cảm giác, đó là hiu quạnh tịch liêu.

Đi mười dặm đường trong cảnh nội Mậu Huyện, không ngờ nhìn không thấy một bóng người, đường cũng không được tụ sửa, gập ghềnh khó đi, tuy rằng hai bên đường cỏ xanh mọc lên, nhưng không khiến người ta cảm giác được thần thái xuân ý dạt dào.

Trước khi Doanh Nhân tới, hiển nhiên cũng không có chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy xung quanh thê lương âm hàn, gã nhíu mày. Sở Hoan nhìn ra Doanh Nhân nghi hoặc, thấp giọng nói:

- Điện hạ, năm đó Thánh thượng Nam chinh Bắc thảo, Mậu Huyện này thuộc về lãnh thổ Hán Dương Quốc, năm đó đã xảy ra một trận đại chiến ở nơi này. Tám vạn thiết kỵ Đại Tần tập trung như thế, mà Hán Dương Quốc lúc ấy đã bố trí bốn vạn binh lực ở tuyến đường này, trước khi đại chiến, dân chúng Mậu Huyện đều chạy nạn, nghe nói Mậu Huyện lúc ấy có hơn mười vạn dân chúng, chiến hỏa lan tới, hơn phân nửa chạy nạn, chỉ để lại một số người già yếu thật sự không thể rời khỏi…

Doanh Nhân nhìn Sở Hoan, không nói gì.

- Trận chiến kia qua đi, số người chết của hai bên vượt qua hai vạn, thảm thiết khác thường. Nghe nói Mậu Huyện lúc ấy thi cốt khắp nơi, rất nhiều dân chúng không thể chạy nạn đã bị liên lụy vào chiến hỏa, chết vô số. Thi thể nhiều lắm, sau cuộc chiến không thể an bài thích đáng, hơn nữa tiến quân không thể chậm trễ, cho nên rất nhiều thi thể chỉ là tùy tiện vùi lấp.

Thần sắc Sở Hoan ngưng trọng:

- Nghe nói sau cuộc chiến có không ít dân chúng trở về, nhưng ven đường tùy tiện có thể nhìn thấy thi thể, hơn nữa không ít dân chúng sau khi trở về, liền có rất nhiều người nhanh chóng chết đi, khi đó lời đồn đại nổi lên bốn phía, nói oán linh thường xuyên qua lại Mậu Huyện, vì thế không ít người lại rời khỏi. Mậu Huyện hiện giờ nhân khẩu chẳng qua mấy vạn người, hơn phân nửa tập trung ở trong huyện thành Mậu Huyện, thôn xóm chung quanh rất thưa thớt… !

Mặc dù ở đây đều là chiến sĩ dũng mãnh, nhưng Sở Hoan nói ra lời này, hơn nữa cánh đồng bát ngát bốn phía một mảnh tiêu điều, không ít người vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Doanh Nhân cũng không kìm nổi hỏi:

- Thật sao… Thật sự có oan linh sao? Những… Những dân chúng trở về đều bị oán linh hại chết sao?

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Đó cũng chỉ là lời đồn đại của dân chúng. Theo ti tướng thấy, có lẽ bởi vì lúc ấy không xử lý tốt thi thể, cho nên xuất hiện bệnh độc… Ồ, chính là xuất hiện ôn dịch, dân chúng này nhiễm phải ôn dịch cũng không tự biết, chết không ít người. Bọn họ chỉ cảm thấy đây là oán linh quấy phá, cho nên truyền bá oán linh ra chung quanh, vì thế mọi người đều nghĩ tới Mậu Huyện thật sự có oán linh tồn tại…

Phùng Ngọ Mã ở bên bỗng nhiên mở miệng nói:

- Dường như có người xưng Mậu Huyện là 'Quỷ Huyện'?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Điều này không sai, từ sau khi rất nhiều dân chúng chết, mọi người đều sinh ra lòng sợ hãi đối với địa phương này, đồn đại ngày càng lớn, không ít người còn kể ra quá trình mình gặp quỷ rất sống động, cho nên không ít người lén gọi nơi này là Quỷ Huyện, dân chúng định cư ở nơi này cũng rất ít, không ít đất vườn hoang vu…

Phùng Ngọ Mã cười lạnh nói:

- Dù thật là oán linh, chẳng lẽ người sống chúng ta còn sợ người chết phải không?

Vương Hàm lúc này đã từ tiền đội xoay ngựa trở về bẩm:

- Phía trước có đường, đi qua bên trái thêm hai mươi dặm, đó chính là huyện thành Mậu Huyện.

Doanh Nhân lại lắc đầu nói:

- Chúng ta không tới huyện thành.

Đám người Sở Hoan ngẩn ra, đều nhìn vè phía Doanh Nhân.

Doanh Nhân nhìn chằm chằm Vương Hàm hỏi:

- Ngươi có biết Trung Nghĩa Trang ở Mậu Huyện?

Vương Hàm hơi sửng sốt, lập tức bẩm:

- Trước kia tiểu nhân quả thật từng nghe qua, nhưng… cũng không biết Trung Nghĩa Trang ở nơi nào. Chẳng qua hẳn là có thể hỏi thăm ra.

Doanh Nhân gật đầu nói:

- Lần này chúng ta không phải tới huyện thành Mậu Huyện, mà là đi Trung Nghĩa Trang.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.