Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Thái Thập Tam bỗng nhiên tỉnh táo lại, nghiêm nghị nói:

- Điện hạ, hạ thần cũng không nói lời giả, hạ thần chỉ lo lắng đám người kia lại muốn dùng ra ám chiêu khác, cho dù thế nào, còn xin điện hạ sớm định đoạt, rời khỏi nơi này.

Doanh Nhân không buông đao trong tay, chỉ thản nhiên nói:

- Bổn vương ở chỗ này, xem chúng còn có bản lĩnh gì? Thủ hạ của bổn vương đều là mãnh tướng lấy một địch mười, bổn vương lại muốn nhìn, chúng có bản lĩnh xông vào hay không.

Sở Hoan đánh giá căn phòng, bỗng nhiên lắc đầu nói:

- Điện hạ, chúng chưa chắc cần phải xông vào.

Doanh Nhân nhất thời nghe không hiểu, hỏi:

- Sở Hoan, lời này của ngươi có ý tứ gì?

Sở Hoan chỉ vào căn phòng nói:

- Xin điện hạ xem, căn phòng này, đều xây dựng bằng gỗ, đã rất nhiều năm rồi, có một số nơi thậm chí đã bắt đầu mục nát.

Doanh Nhân khó hiểu hỏi:

- Vậy thì sao?

Thần sắc Sở Hoan ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Điện hạ, nếu lúc này đối phương lợi dụng hỏa tiễn… !

- Không sai.

Phùng Ngọ Mã một bên chợt ý thức được cái gì:

- Điện hạ, những cây gỗ này đã rất lâu nắm rồi, một khi kẻ thù dùng hỏa tiễn bắn vào trong phòng, căn phòng rất dễ bùng cháy, đến lúc đó chúng ta không muốn rời khỏi, cũng phải rời khỏi.

Sở Hoan nói:

- Những người này quả là vẫn còn tính thiếu một bước.

Hắn đi tới bên cửa sổ, che miệng và mũi lại, rạch một lỗ nhìn ra bên ngoài, lúc này mới buông tay:

- Khói độc bên ngoài đang tan đi, nếu chúng dùng hỏa tiễn lúc khói độc còn chưa tan đi, chỉ sợ chúng ta sẽ phiền toái hơn rất nhiều.

Hắn quay đầu lại nói:

- Ít nhất sẽ không để cho chúng ta có thời gian thảo luận phá vòng vây.

Cùng với khói tím, nếu đồng thời dùng hỏa tiễn công kích căn phòng, căn phòng bốc cháy, đám người Doanh Nhân bất đắc dĩ, chỉ có thể phá vây ra ngoài, khi đó không thảo luận trước, phá vây tất không có trải qua kế hoạch chặt chẽ chu đáo.

Doanh Nhân nhíu mày nói:

- Ngươi cũng cảm thấy chúng ta nên phá vây?

Sở Hoan cung kính nói:

- Hết thảy đều do điện hạ định đoạt. Nhưng ti tướng nghĩ rằng, chỉ cần chúng không quá ngu xuẩn, lập tức sẽ dùng hỏa tiễn tấn công, đến lúc đó, chúng ta không phá vây cũng không được.

Doanh Nhân thoáng như suy nghĩ, thật ra cũng hiểu được lời Sở Hoan nói rất có đạo lý.

Nếu đối phương thật sự dùng hỏa tiễn, căn phòng cháy, cũng không thể ở lại chỗ này để chết cháy, hơn nữa căn phòng này không có nước, muốn dập tắt lửa cũng không được.

Phùng Ngọ Mã nhìn về phía Thái Thập Tam, hỏi:

- Ngươi nói ngươi không có ý gia hại điện hạ?

Thái Thập Tam khẽ gật đầu.

- Tốt lắm.

Phùng Ngọ Mã nói:

- Nếu ngươi thật sự có nỗi khổ tâm, như vậy hiện giờ ngươi làm giúp chúng ta một việc.

- Việc gì?

- Vẽ địa hình Trung Nghĩa Trang ra.

Phùng Ngọ Mã nói:

- Thôn trang này là của ngươi, ngươi tự nhiên biết được mỗi con đường trong trang, tất nhiên cũng biết rõ tình hình phụ cận ngoài trang, hiện giờ ngươi vẽ bản đồ Trung Nghĩa Trang và phụ cận ra, cho dù là một con sống một nhánh đường, ngươi đều phải vẽ cẩn thận.

Thái Thập Tam quay đầu, liếc người sẹo đao một cái. Người sẹo đao nâng tay lấy một thứ từ trong tay áo, đưa cho Phùng Ngọ Mã. Phùng Ngọ Mã nhận lấy xem, thấy không ngờ là một bức địa đồ, chẳng những đường xá căn phòng các nơi ở Trung Nghĩa Trang được vẽ rõ ràng, ngay cả các khu vực bên ngoài Trung Nghĩa Trang đều có một số dấu hiệu.

Không ngờ Thái Thập Tam này đã chuẩn bị sẵn bản đồ.

Phùng Ngọ Mã hai tay dâng bản đồ cho Doanh Nhân, Doanh Nhân nhận lấy liếc vài lần, ngẩng đầu hỏi Thái Thập Tam:

- Ngươi đã sớm chuẩn bị sẵn rồi?

Thái Thập Tam thở dài:

- Hạ thần chỉ vì phòng ngừa chẳng may, hạ thần hy vọng không cần dùng tới tấm bản đồ này, nhưng cuối cùng vẫn phải dùng tới nó.

- Đây là bản đồ thật?

Doanh Nhân hiển nhiên vẫn chưa thể nào tin được Thái Thập Tam:

- Ngươi có dùng thủ đoạn gì hay không?

Thái Thập Tam lắc đầu nói:

- Điện hạ yên tâm, hạ thần dám dùng tính mạng đảm bảo, bên trên này không có một chút sai lệch.

Doanh Nhân giao bản đồ cho Phùng Ngọ Mã, nói:

- Ngươi xem chúng ta nên phá vây từ đâu?

Gã nói lời này, tự nhiên cũng chuẩn bị muốn phá vây ra ngoài.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng vù vù, dường như vạn tiễn cùng bắn, có mấy mũi tên phá cửa sổ tiến vào, rơi trên mặt đất, đám người Sở Hoan lập tức bảo vệ bên người Doanh Nhân, một mũi tên xẹt qua trước mặt Sở Hoan, Sở Hoan xuất đao đẩy ra, mũi tên rơi trên mặt đất.

Thấy được mũi tên kia vẫn còn đang cháy.

- Quả nhiên bị ngươi đoán trúng.

Nhìn thấy mũi tên vẫn chưa tắt lửa trên mặt đất, thần sắc Doanh Nhân đại biến:

- Chúng thật sự muốn đẩy bổn vương vào chỗ chết.

Phùng Ngọ Mã không để ý tới nguy hiểm, rải bàn đồ trên bàn, đám người Lý Mão Thỏ, Sở Hoan ghé sát vào, Phùng Ngọ Mã chỉ vào bản đồ nói:

- Phòng xá mạn Bắc Trung Nghĩa Trang ít, hơn nữa đường bình thường một chút, không có nhiều nhánh mở rộng, kẻ thù cũng không dễ mai phục, chúng ta muốn phá vây, liền phá vây từ phía bắc ra ngoài.

- Sau khi ra ngoài thì sao?

- Dựa theo biểu hiện của tấm bản đồ này, đi về phía Bắc, là một rừng cây, ban đêm chúng ta tuyệt đối không thể đi tới rừng cây.

Phùng Ngọ Mã nghiêm nghị nói:

- Mọi người xem, phía Bắc đều là rừng cây, phía Tây là một hồ nước, mà chúng ta tới từ phía Đông, có nhiều cỏ dại, đường gập ghềnh, trái lại mặt Nam là một cánh đồng bát ngát, không có chỗ che dấu… !

Gã chưa nói xong, một tiếng vù vang lên, một mũi tên bay tới, bắn thẳng phía sau Phùng Ngọ Mã. Dường như Phùng Ngọ Mã có mắt phía sau, căn bản không quay đầu lại, vung ngược một trảo, dĩ nhiên bắt được thân tên kia, tùy tay ném ra, tiếp tục nói:

- Chúng không có lực tấn công chúng ta, điều này chứng minh chúng cũng không nắm chắc đánh bại chúng ta. Chúng ta còn mười sáu người, sức chiến đấu vẫn không kém, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, bảo toàn điện hạ, chúng cũng khó tìm được cơ hội.

Lý Mão Thỏ gật đầu nói:

- Không sai, nếu chúng thật sự nắm chắc đánh bại chúng ta, sẽ không trốn trốn tránh tránh, sử dụng những thủ đoạn quỷ quái này.

Phùng Ngọ Mã nói:

- Đúng là như thế. Cho nên nếu chúng ta đi về phía Nam, vùng đất bằng phẳng, chúng căn bản không có nơi mai phục, muốn ra tay, cũng chỉ có thể quyết đấu chính diện với chúng ta. So sánh với vài hướng khác, khó tránh khỏi tuy rằng không có bình phong che chở, nhưng trái lại có lợi cho chúng ta.

Doanh Nhân hỏi:

- Chúng ta đi theo phía Nam?

Phùng Ngọ Mã nói:

- Hết thảy còn xin điện hạ làm chủ.

Doanh Nhân đáp:

- Một khi đã như vậy, đầu tiên chúng ta giết ra Trung Nghĩa Trang từ phía Bắc, sau đó đi vòng phía Nam, phá vòng vây phía Nam ra ngoài.

Mấy người đang thảo luận, hộ vệ khác vây quanh bốn phía, đề phòng toàn bộ tinh thần, đề phòng kẻ thù thừa dịp cơ hội này giết vào. Mà bốn phía căn phòng đã có không ít hỏa tiễn bắn vào, chung quanh đều bắt đầu đỏ rực, hỏa tiễn gặp phải căn phòng bằng gỗ, lập tức bốc cháy lên.

Phùng Ngọ Mã thấy Doanh Nhân phân phó như vậy, lập tức dựng thẳng người, trầm giọng nói:

- Mọi người nghe đây, chúng ta bảo hộ điện hạ phá vây ra ngoài, chiếu ứng cho nhau, trước tiên xông ra Trung Nghĩa Trang theo hướng Bắc, sau đó vòng xuống phía Nam, giết qua phía Nam.

Tất cả mọi người trầm giọng xác nhận.

Đúng lúc này, lại nghe Thái Thập Tam nói:

- Các ngươi có thể phá vây, nhưng điện hạ không thể mạo hiểm với các ngươi.

Lão nói rất đột ngột, tất cả mọi người hơi kinh ngạc nhìn về phía lão.

Thái Thập Tam thần sắc ác liệt khác thường, lão cũng bất chấp thanh đao của Thần Y Vệ sau lưng, tiến về phía trước vài bước, tới gần nhìn chằm chằm Doanh Nhân nói:

- Điện hạ, họ có thể phá vây ra ngoài, nhưng ngài không thể phá vây cùng bọn họ.

Doanh Nhân nhíu mày nói:

- Thái Thập Tam, ngươi có phải hồ đồ hay không. Lúc đầu giữ bổn vương ở nơi này, không cho bổn vương rời khỏi trang, vừa rồi ngươi lại muốn bổn vương phá vây ra ngoài, hiện tại đã chuẩn bị phá vây, ngươi lại muốn bổn vương lưu lại, ngươi rốt cuộc có chủ ý gì? Tuy rằng bổn vương chưa từng giết người, nhưng cũng không có nghĩa bổn vương không giết người.

Thái Thập Tam nhìn về phía Phùng Ngọ Mã, hỏi:

- Ngươi xác định đối phương giả thật giả quỷ không giết vào, là bởi vì nhân sự của chúng không đủ, không thể quyết đấu chính diện với các ngươi?

Phùng Ngọ Mã nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ không đúng?

Thái Thập Tam nghiêm nghị nói:

- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, chúng giả thần giả quỷ thủ đoạn chồng chất, có khả năng bởi vì chắc chắn các ngươi không thể trốn thoát, cho nên tiêu hao các ngươi từng chút một, dùng thương vong ít nhất để đạt được mục đích hay không?

Thái Thập Tam vừa nói như thế, mọi người lập tức đều nhíu mày.

Không thể phủ nhận, lời này của Thái Thập Tam chưa chắc không có đạo lý.

Không ai biết thật giả của đối phương, có lẽ chúng thật sự có rất ít người, hơn nữa sức chiến đấu không mạnh, chỉ có thể sử dụng bàng môn tà đạo này. Nhưng cũng có thể chúng có đủ thực lực, lại cố ý dùng thứ bàng môn tà đạo này tiêu hao thủ hạ hộ vệ Doanh Nhân. Dù sao muốn giao thủ với đám hộ vệ dũng mãnh dưới tay Doanh Nhân này, đối phương nhất định phải trả cái giá thảm trọng.

Thái Thập Tam chậm rãi nói:

- Các ngươi mang theo điện hạ, phá vây từ phía Nam, có từng nghĩ tới đây có thể đều trong kế hoạch của chúng, có lẽ chúng cũng biết cuối cùng phải có một trận chiến chính diện với các ngươi, cho nên chờ đợi ngay trên cánh đồng bát ngát phía Nam, nếu chúng có đủ thực lực đánh bại các ngươi, khi đó an nguy của điện hạ ai tới cam đoan?

Lý Mão Thỏ nghiêm nghị nói:

- Cho dù chúng ta đều chết trận, cũng sẽ bảo hộ điện hạ an toàn.

Thái Thập Tam thở dài:

- Các ngươi đều chết trận rồi, sẽ không ai có thể bảo hộ điện hạ.

Sở Hoan nhíu mày hỏi:

- Vậy ý tứ của Thái Trang chủ ngài, chúng ta làm như thế nào?

Tuy rằng hắn cảm thấy từ đầu đến cuối Thái Thập Tam đều thần thần bí bí, trên lưng đeo một bí mật, nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy, dường như Thái Thập Tam này thật sự không có ác ý gì đối với Doanh Nhân.

- Điện hạ, có thẻ sai người giả trang thành ngại, rời khỏi theo đám hộ vệ.

Thái Thập Tam nghiêm nghị nói:

- Điện hạ cũng không cần theo chân bọn họ rời khỏi. Có người đóng giả điện hạ phá vây, chúng nhất định đều sẽ đi theo, khi đó điện hạ mới rời khỏi, sẽ an toàn rất nhiều.

- Không được.

Lý Mão Thỏ lạnh lùng nói:

- Điện hạ, người này bụng dạ khó lường, không thể tin tưởng.

Gã nhìn về phía Thái Thập Tam, giọng nói lạnh băng:

- Chỉ sợ ngươi lo lắng chúng ta sẽ bảo hộ điện hạ phá vây, cho nên cố ý nói như vậy.

Doanh Nhân cũng không để ý tới Thái Thập Tam, đứng dậy nói:

- Phùng Ngọ Mã, Lý Mão Thỏ, Sở Hoan, chuẩn bị phá vây.

Mọi người cùng xưng vâng, không ai để ý Thái Thập Tam.

Thái Thập Tam đã nóng nảy, run giọng nói:

- Điện hạ, xin nghe lời khuyên của hạ thần, ngài… ngài không thể cùng mạo hiểm với bọn họ.

Dưới tình thế cấp bách, thậm chí lão muốn giơ tay bắt lấy Doanh Nhân, Lý Mão Thỏ đã sớm chặn ngang, chỉ sợ lão thương tổn Doanh Nhân.

Lúc này thế lửa càng lúc càng lớn, cửa sổ cửa lớn hừng hực lửa, hơn nữa đang làn tràn về phía trước rất nhanh, căn phòng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

- Điện hạ… !

Giọng Thái Thập Tam run rẩy:

- Điện hạ, ngài xem này, ngài xem này.. !

Lão sờ tay vào ngực, dùng bàn tay run rẩy lấy ra một thứ.

Doanh Nhân nhìn qua, chỉ thấy Thái Thập Tam lấy ra nửa miếng ngọc bội xanh biếc, cánh tay già nua khô quắt run rẩy, ngọc bội kia ở trong lòng bàn tay, chỉ có một nửa, ngọc bội phát ra ánh sáng xanh mượt, màu sắc ấm áp, mềm mại. Thái Thập Tam chăm chú nhìn đôi mắt Doanh Nhân, run giọng nói:

- Điện hạ, ngài… ngài có biết vật này?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.