Chương trước
Chương sau
Công tử áo lam tấn công Sở Hoan, công tử vân hổ tấn công Doanh Nhân, hai người này phối hợp hết sức ăn ý. Nguyên Vũ bên cạnh thấy Doanh Nhân nguy hiểm, sắc mặt đại biến, thất thanh nói:

- Điện hạ chú ý.

Lão không chút do dự nhào qua công tử vân hổ.

Ngay lúc Doanh Nhân thân ở tuyệt cảnh, sau lưng vang lên giọng nói vang dội của Phùng Ngọ Mã:

- Điện hạ ngồi xổm xuống.

Đao của công tử vân hổ nhanh chóng chém tới, lúc Doanh Nhân chỉ mành treo chuông, thân thể liền trầm xuống, ngồi xổm. Tuy rằng có vẻ chật vật mất thể diện, nhưng cũng khó khăn lắm tránh thoát một đao kia. Lưỡi đao xẹt qua đỉnh đầu Doanh Nhân, thậm chí Doanh Nhân có thể cảm nhận được rất rõ ràng lưỡi đao sắc bén.

Đao pháp của công tử vân hổ rất quái dị, sau khi đao của gã xẹt qua, cổ tay biến đổi, lưỡi đao lại thay đổi phương hướng không thể tưởng được, bổ thẳng xuống.

Chỉ là lúc này đao của Phùng Ngọ Mã đã nghênh đón, ánh đao chớp động, keng một tiếng, chặn đại đao công tử vân hổ, thân thể Phùng Ngọ Mã đã lăng không nhảy lên, một chân đá về phía bụng công tử vân hổ.

Công tử vân hổ hiển nhiên cũng biết Phùng Ngọ mã không phải dễ đối phó, thân thể tránh ra sau, ánh đao chớp động, bảo vệ thân thể.

Công tử áo lam kia phóng ra ám khí, phân ba đường thượng trung hạ đánh về phía Sở Hoan, tốc độ nhanh chóng, dường như Sở Hoan đã không thể né tránh.

Sở Hoan cũng không bối rối chút nào, hai chân hắn đạp một cái lên mặt đất, thân thể ngảy lên, mà tay phải của hắn nắm chặt đại đao vẽ một vòng tròn trước người, thân đao xoay tròn, nhảy lên tránh được ám khí phía dưới, mà thân đao xoay tròn, vài tiếng đinh đinh vang lên, lại ngăn cản hai ám khí thượng trung.

Phùng Ngọ Mã đánh lui công tử vân hổ, Sở Hoan ngăn cản ám khí, hết hảy chỉ xảy ra trong nháy mắt. Hai người cũng không dừng tay, sau khi công tử vân hổ lui về, cả người Phùng Ngọ Mã đã xông tới phía trước, Sở Hoan quát lạnh một tiếng, nhào tới công tử áo lam.

Phùng Ngọ Mã đao thế uy mãnh, gã có tiến có lui với công tử vân hổ, đao hai ngươi giao thoa nhau, phát ra tiếng nổ lớn.

Công tử áo lam chứng kiến Sở Hoan giết qua, thần sắc bình tĩnh, tay gã vừa động, cây sáo kia đã năm trong tay. Huyết Ẩm Đao trong tay Sở Hoan giống như ngọn lửa thiêu đốt, trong thạch thất có vẻ bắt mắt khác thường, trong lúc vung lên, giống như ngọn lửa lan tới.

Lúc này Doanh Nhân đã ngã ngồi trên mặt đất, Nguyên Vũ vọt tới cạnh gã, ân cần hỏi:

- Ngươi có sao không?

Doanh Nhân liếc Nguyên Vũ, hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới, gã đứng dậy, cầm đao, lớn tiếng kêu lên:

- Sở Hoan, Phùng Ngọ Mã, bắt hai tên nghịch tặc này.

Sở Hoan đao pháp thuần thục, liên tục bổ ra mấy đao về phía công tử áo lam. Thân thể công tử áo lam này giống như quỷ mỵ, mỗi ngươi lưỡi đao sắp chém trúng, gã lại có thể né tránh kịp thời, thạch thất này vốn không lớn, không gian né tránh không nhiều lắm, nhưng công tử áo lam thường xuyên có thể tìm được không gian thỏa đáng nhất né tránh công kích sắc bén của Sở Hoan.

Quần áo của gã nhẹ bay, trong tay nắm cây sáo, mặc dù đang né tránh, nhưng nhìn thấy lại cực kỳ tiêu sái, giống như nhảy múa.

Sở Hoan liên tục công kích, công tử áo lam cũng không ra tay, một mực né tránh. Vừa nhìn, dường như công tử áo lam đang ở hạ phong, nhưng Sở Hoan rõ ràng, người này hoặc là đang chờ cơ hội, hoặc là có mưu đồ khác, cho nên trong lòng cẩn thận.

Tuy công tử áo lam này né tánh, nhưng mỗi lần tấn công, Sở Hoan đều chắn giữa công tử áo lam và Doanh Nhân, hắn chỉ lo lắng công tử áo lam này thừa cơ hội phòng ám khí tới Doanh Nhân.

Doanh Nhân nhìn xem mặc dù có vài phần căn bản võ công, hạ bàn vững vàng, nhưng Sở Hoan cũng nhìn ra được trên thực tế Doanh Nhân không có kinh nghiệm thực chiến gì, nếu công tử áo lam thật sự phóng ám khí về phía Doanh Nhân, Doanh Nhân chưa chắc có thể tránh được.

Công tử áo lam thấy Sở Hoan một mực chắn giữa gã và Doanh Nhân, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ đã khám phá ra tâm ý Sở Hoan.

Sở Hoan bổ ra một đao, thân thể công tử áo lam đã nhảy lùi về phía sau, giống như con bướm màu lam, kéo ra một khoảng cách rất lớn.

Lúc gã nhảy lùi lại, liền thấy hai tay gã cầm ngang cây sáo, đặt trên miệng, một tiếng nhạc cổ quái lập tức vang lên trong thạch thất.

Tiếng sáo kia truyền vào tai, trong giây lát Sở Hoan cảm giác được hai bên huyệt thái dương của mình dường như có kim châm vào, đau nhức một hồi.

Trong giây lát hắn kịp phản ứng, đau đớn đột nhiên mà tới này, chỉ sợ có quan hệ với tiếng sáo công tử áo lam thổi.

Phùng Ngọ Mã ánh đao lưu loát, đối chiến với công tử vân hổ đã chiếm thượng phong lớn, nếu không phải đao pháp công tử vân hổ quái dị, thỉnh thoảng dùng ra chiêu số quái dị ứng phó, có lẽ Phùng Ngọ Mã đã sớm thắng rồi.

Ngay khi tiếng sáo vang lên, chẳng những Sở Hoan cảm thấy đau đầu, Phùng Ngọ mã, Doanh Nhân và Nguyên Vũ đều cảm thấy huyệt thái dương truyền đến cảm giác đau.

Hơn nữa loại cảm giác đau này lại tràn ngập trong nháy mắt, dường như đại nạo bị thứ gì nặng nề đập xuống.

Sở Hoan vốn định dùng đao ngăn cản công tử áo lam thổi sáo, nhưng trong lúc đầu óc đau đớn, lại phát hiện trước mắt không chỉ xuất hiện một công tử áo lam, trong hai mắt dĩ nhiên xuất hiện ảo ảnh, tường đá phía trước, năm sáu tên công tử áo lam xếp thành hang, thật thật giả giả, không ngờ không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Sở Hoan thật không ngờ công tử áo lam lại có bổn sự tà ma ngoại đạo này, hắn nhịn đau đớn trong đầu, quát một tiếng, phi thân tới, Huyết Ẩm Đao trong tay nhắn thẳng một bóng người chém xuống, liền thấy năm sáu hư ảnh giao nhau đều chớp động, đao của hắn tuy nhìn như bổ trúng một người, nhưng rõ ràng lại là cái bóng, bổ vào khoảng không.

Trên mặt công tử áo lam mang theo nụ cười nhạt, có vài phần đắc ý. Tiếng sáo quái dị kia liên tục không ngừng, đao trong tay Doanh Nhân đã rơi xuống đất, thống khổ nói:

- Đau quá... !

Gã ôm đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ.

Phùng Ngọ mã cũng cảm thấy đầu óc mê muội, chứng kiến thân thể công tử vân hổ cũng đã hóa thành năm sáu bóng người, hơn nữa có thể chứng kiến công tử vân hổ nhe răng cười.

- Đã sớm nói, ngươi không nen tới.

Công tử vân hổ cười ha ha nói:

- Thần Y Vệ... chẳng qua cũng thế... !

Trong lúc nhe răng cười, thân thể gã tiến tới, chém ra một đao.

Lúc này Phùng Ngọ Mã nhìn qua như năm sáu bóng người cùng vung đao chém tới gã, trong lòng gã giật mình, lúc này gã không cách nào phân biệt năm sáu bóng người này cái nào là thực, năm sáu thanh đao này cái nào là giả.

Gã chỉ có thể vung đao đón lấy, đụng một cây đao, không có lực cản, trong lòng biết không ổn, một đao của công tử vân hổ đã chém đầu vào Phùng Ngọ Mã. Máu tươi phun ra, Phùng Ngọ Mã cảm thấy đầu vai đau nhức kịch liệt, cố nén đau đớn, chém một đao tới. Thân thể công tử vân hổ chớp động, trước mắt Phùng Ngọ Mã chập choạn, cảm thấy trên đùi lại đau đớn kịch liệt, lại bị công tử vân hổ chém một đao trên đùi.

Công tử vân hổ giống như mèo vờn chuột, di động chung quanh Phùng Ngọ mã, thỉnh thoảng xuất đao, chỉ tạo ra từng viết đao trên người Phùng Ngọ mã, cũng không nóng lòng chém chết.

Hã phát ra tiếng cười hắc hắc, vô cùng đắc ý, đường đường Bách hộ Thần Y Vệ mặc gã trêu chọc, khiến gã có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.

- Ngươi muốn biết ta là ai?

Công tử vân hổ cười hắc hắc nói:

- Bản công tử quả thật không sợ nói cho ngươi biết... !

Mặc dù Phùng Ngọ Mã biết né tránh vô dụng, nhưng vẫn vừa né tránh, vừa phí công vung đao, liên tục bổ vào khoảng không, tức giận nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Công tử vân hổ cười nói:

- Ngươi đang dẫm chân lên, chính là cố thổ của bản công tử. Tuy Hán Dương Quốc đã bị diệt, nhưng Hán Dương Quốc còn chưa tuyệt chủng... !

Phùng Ngọ Mã đánh xuống một đao, lạnh lùng nói:

- Ngươi... ngươi là giặc Hán Dương Quốc còn sót lại?

Công tử vân hổ lại chém ra một đao, vạch một đao trên lưng Phùng Ngọ Mã, vết đao rất sâu, máu tươi tràn ra, toàn thân Phùng Ngọ Mã lúc này từ trên xuống dưới có hơn mười vết thương, đều đang đổ máu, những vết thương này đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đang tuôn máu xối xả, quần áo toàn thân Phùng Ngọ Mã đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Cho dù thân thể Phùng Ngọ Mã làm bằng sắt thép, nếu tùy ý để máu tươi chảy như vậy, không cần bao lâu, chắc chắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Tuy Sở Hoan cố gắng muốn tìm ra chân thân của công tử áo lam, từng đao công ra liên tiếp, lại thủy chung không thể tổn thương công tử áo lam.

Công tử áo lam này thân pháp nhẹ nhàng, mỗi lần chớp động, Sở Hoan liền chứng kiến sáu thân hình cùng di động, mà tiếng sáo quái dị này từ đầu đến cuối không ngừng.

Sở Hoan biết rõ, nếu tùy ý tiếng sao này tiếp tục thổi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, kể cả mình đều sẽ bị hai người này chơi đùa tới chết.

Chúng một thổi sáo, một vung đao, tổ hợp hoàn mỹ, tuy Phùng Ngọ Mã và mình đều không phải hạng người không chịu nổi một kích, nhưng đối mặt với kẻ địch có bổn sự quỷ dị này, lại có lực mà không dùng được.

Công tử áo lam thổi, là một khúc tử vong.

Làn điệu cổ quái này, giống như điều khiển xích luyện xà lúc trước, Sở Hoan chưa bao giờ nghe thấy. Công tử áo lam vừa thổi sáo, vừa dùng ánh mắt trêu tức nhìn Sở Hoan liên tục ra chiêu, trong mắt không khỏi đắc ý.

Có lẽ gã cực kỳ thỏa mãn đối với bổn sự của mình.

Lực ý chí của Doanh Nhân so ra kém Sở Hoan và Phùng Ngọ Mã, sức chống cự đối với tiếng sao cực kém, cho nên đầu đau muốn nứt ra, ôm chặt đầu vẻ mặt thống khổ. Đầu Nguyên Vũ cũng đau muốn nứt, nhưng trong lòng lão rõ ràng, nếu một mực ở lại chỗ này, mấy người nhất định sẽ bị hai người công tử áo lam giết sạch. Lão nhẫn nại đau đớn, nắm tay Doanh Nhân, cố sức nói:

- Điện hạ... chúng ta đi trước... rời khỏi chỗ này thôi... !

Tuy toàn thân Phùng Ngọ Mã đầm đìa máu tươi, cảm thấy tinh lực cùng thể lực trên người tiêu hao nhanh chóng, lớn tiếng kêu lên:

- Điện hạ, mọi người... mọi người đi mau... !

Công tử vân hổ cười hắc hắc nói:

- Đi? Một người cũng không đi được.

Gã lại chém một đao, lần này tạo ra một lỗ thủng trên bụng Phùng Ngọ Mã, lúc này Phùng Ngọ Mã đã biến thành một người máu tươi đầm đìa.

Sở Hoan hiểu âm luật, hắn vừa liên tục xuất đao, muốn ngăn cản công tử áo lam thổi sáo, vừa nhẫn nại đau đớn, muốn nghe ra sở hở trong âm luật của công tử áo lam.

Liên tục xuất đao không có cách nào lấy được hiệu quả, điều này khiến Sở Hoan rõ ràng một đạo lý, đối phương dùng tiếng sáo mê hoặc não người, muốn phá giải, chỉ sợ còn phải ra tay từ âm luật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.