Chương trước
Chương sau
Như Liên lập tức bưng một bát sứ con tiến tới, bên trong là thuốc màu xanh. Tố Nương nhận lấy nói:

- Nhị Lang, đây chính là phương thuốc trước kia cha ta lấy được từ chỗ lang trung già. Nếu trên người có vết sước, dùng là tốt nhất, không để lại vết sẹo, đệ thử xem sao.

Đặt chén sang bên cạnh, Sở Hoan cười nói:

- Nếu là phương thuốc cổ, chắc chắn dùng tốt.

Tố Nương cùng Như Liên ra ngoài, Sở Hoan ngửi được trong thuốc có mùi cỏ, thuốc màu lục, lập tức cởi bỏ áo ngoài, thoa thuốc lên chỗ bị thương trên tay và ngực, thuốc này bôi tới miệng vết thương, liền cảm giác mát mẻ.

Tố Nương không rời đi, đứng ở ngoài cửa, một lúc lâu sau mới hỏi:

- Nhị Lang, đệ cảm thấy đỡ nhiêu rồi chứ?

- Tố Nương tỷ, thuốc này thật sự có tác dụng.

Giọng Sở Hoan truyền tới:

- Sau khi bôi lên, đã không cảm thấy đau nữa.

Tố Nương vui mừng đắc ý trong lòng, che miệng cười nói:

- Nào có linh nghiệm như đệ nói, cũng cần mấy ngày.

Thật vất vả khiến Sở Hoan khen ngợi một lần, trong lòng Tố Nương đạt được thỏa mãn rất lớn.

- Ồ, lưng bôi không tới.

Sở Hoan nói thầm trong phòng.

Lỗ tai Tố Nương một mực dựng thẳng, nghe động tĩnh bên trong. Nàng nghe được tiếng Sở Hoan nói thầm, thuận miệng liền nói:

- Ta tới giúp đệ, đệ chờ một chút.

Nàng đẩy cửa muốn vào, chỉ là tay đụng vào cửa phòng, vội vàng lui lại, khuôn mặt đỏ lên trong nháy mắt.

Lúc trước Sở Hoan một mực ngủ say không dậy nổi, Tố Nương chứng kiến quần áo trên người hắn rách nát có vết máu, quả thật lo lắng không thôi, thậm chí muốn thừa dịp Sở Hoan đang ngủ say, cởi áo Sở Hoan rịt thuốc cho hắn.

Chị dâu cởi áo chú em, chuyện này truyền ra ngoài mặc dù không dễ nghe, Tố Nương do dự hồi lâu, đấu tranh kịch liệt trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ tới Sở Hoan bị thương, cắn răng thử một lần.

Chỉ là trùng hợp Sở Hoan tỉnh lại, tránh khỏi xấu hổ.

Lúc này Sở Hoan nói thầm bôi không tới lưng, Tố Nương thuận miệng nói muốn giúp hắn, hoàn toàn là lời nói vô ý thức. Lời vừa ra miệng, đột nhiên nhớ tới như vậy rất không thỏa đáng, khuôn mặt liền nóng lên.

Sở Hoan quả thật hồ đồ không cho rằng có chuyện gì, thảo dược bôi trên miệng vết thương lại cảm thấy hơi thoải mái, tuy cảm giác tê tê trên lưng, nhưng dù sao Sở Hoan không nhìn thấy miệng vết thương ở chỗ nào, nếu bôi thảo dược lung tung trên lưng, khó tránh khỏi sẽ lãng phí thuốc, hắn vừa thuận miệng nói, Tố Nương ở bên ngoài tiếp lời, hắn cũng không thấy có gì không ổn.

Chỉ là chờ một lúc, thấy Tố Nương không tiến vào, hiếu kỳ hỏi:

- Tố Nương tỷ, tỷ còn ở đây hay không?

Lúc này Tố Nương đang do dự, hai má đỏ bừng, Như Liên ở bên nói khẽ:

- Tố Nương tỷ, trên lưng Sở đại ca cũng có vết thương, tỷ đi giúp huynh ấy chứ?

Tố Nương thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ là bôi thuốc, cũng không có chuyện gì khác, có gì phải lo lắng? Tiểu muội cũng ở bên cạnh, sẽ không lan truyền ra ngoài”. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng đẩy cửa đi vào, liền thấy Sở Hoan ngồi trên ghế, áo trên người đã cởi đi, lộ ra thân trên hơi ngăm đen lại vô cùng rắn chắc.

Đây là lần đầu tiên Tố Nương chứng kiến thân thể Sở Hoan, hơi e lệ, Sở Hoan đã nói:

- Trên lưng có nhiều chỗ ngứa, xem chừng là miệng vết thương, tỷ nhìn giúp ta một chút, tránh cho ta bôi lung tung, phí thảo dược.

Tố Nương đi quả, bưng bát sứ lên, nhìn thấy trên lưng Sở Hoan có năm sáu vết cắt, tuy miệng vết thương không sâu, cũng rất mảnh, nhưng vẫn tràn một ít máu tươi ra ngoài.

Tố Nương quả thật rất thương xót trong lòng, lại thấy ngoại trừ mấy vết cắt này, trên lưng Sở Hoan còn có bốn năm vết sẹo, hiển nhiên là thương cũ, đã đóng thành sẹo. Tố Nương chứng kiến, thấy mà giật mình, thân thể run rẩy, thấp giọng hỏi:

- Nhị Lang, đệ... trên lưng đệ sao lại nhiều vết thương như thế? Những vết sẹo này... tới từ đâu?

Tuy Tố Nương kiến thức không nhiều lắm, nhưng mà cũng mơ hồ nhìn ra, dường như những vết sẹo này do đao thương gây ra.

Sở Hoan cười nói:

- Không có việc gì.

Dường như hắn không muốn nhiều lời.

Tố Nương thấy Sở Hoan không nói, cũng không tiện hỏi, dùng tay chấm thuốc, bôi lên lưng Sở Hoan, tay vẫn còn hơi run, đụng vào da thịt Sở Hoan, cảm thấy vô cùng rắn chắc, tim đập rộn lên, bộ ngực sữa phập phồng, gò má đỏ hồng.

Sở Hoan cũng cảm thấy được ngón tay Tố Nương vẽ loạn trên lưng mình, một loại cảm giác quái dị dâng lên, lúc này mới cảm thấy, để Tố Nương rịt thuốc cho mình, dường như hơi không ổn.

Bầu không khí hơi xấu hổ, Sở Hoan mở miệng phá vỡ không khí xấu hổ, hỏi:

- Tố Nương tỷ, mấy ngày nay thân thể mẫu thân thế nào?

Tố Nương vội đáp:

- Hôm trước tìm lang trung tới coi, lang trung nói không có chuyện gì lớn, mẫu thân lớn tuổi, thân thể dễ mệt nhọc, đã khai vài loại thuốc.

- Vậy là tốt rồi.

Sở Hoan hơi vuốt cằm.

Tố Nương lại nói:

- Nhị Lang, lúc ta mua thảo dược trên phố, nghe bọn họ nói hai ngày nữa sẽ giết người, có thật hay không?

- Giết người?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Giết ai?

- Đệ không biết sao?

Tố Nương hiếu kỳ nói:

- Bọn họ nói khắp nơi trong thành đều dán bảng cáo thị, hai ngày nữa sẽ chém đầu tại chợ Tây thành, những người kia đều là loạn đảng... bọn họ náy lần này sẽ giết chết rất nhiều người.

Sở Hoan nghĩ nghĩ, nói:

- À? Hóa ra là việc này. Quản phủ vốn không nương tay đối với loạn đảng.

Hắn nghĩ tới cái gì, nói khẽ:

- Tố Nương tỷ, thật ra lần này ta rời nhà, chính là đi bắt loạn đảng. Hiện giờ rất nhiều nơi có loạn đảng ẩn hiện, mê hoặc lòng người, hại dân chúng... Đúng rồi, mấy ngày trước đây phủ thành Vân Sơn tra ra vài tên loạn đảng, hóa trang thành đạo sĩ, hãm hại lừa gạt trong thành.

Tố Nương vừa nghe thấy đạo sĩ, thân thể chấn động, liền sẩy tay, móng tay nhẹ nhàng vẽ một cái trên lưng Sở Hoan. Sở Hoan co lưng lại, Tố Nương thấy thế vội nói:

- À, ta... Nhị Lang, thực xin lỗi... !

Nàng hơi bối rối.

Sở Hoan cười nói:

- Không sao.

Trong lòng hắn lại càng xác định, mình nhắc tới đạo sĩ, chắc chắn đã đánh trúng tâm sự của Tố Nương.

Lần trước Tố Nương tới Tĩnh Từ Am, Sở Hoan biết rõ có quan hệ với Lã đạo sĩ này, hắn lo lắng sau này Tố Nương lại bị người khác lừa gạt, cho nên hôm nay liền cho Tố Nương đơn thuốc tiếp theo:

- Có vài tên loạn đảng giả trang thành đạo sĩ, lập lời đồn, mê hoặc lòng người đã bị quan phủ ngầm bắt, cũng không biết có phải đã bắt hết hay chưa.

Tố Nương cẩn thận hỏi:

- Thực sự có việc này sao? Đạo sĩ... đạo sĩ nói dối gạt người?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đây đều là đạo sĩ giả, hơn nữa cũng chưa chắc đều giả trang thành đạo sĩ, có kẻ giả trang thành lang trung, có kẻ giả trang thành tiên sinh, chính là muốn hại người.

Hắn giả bộ như tùy tiện hỏi thăm:

- Tố Nương tỷ, ở trên đường tỷ có gặp phải loại người này hay không?

Tố Nương chột dạ, vội vàng đáp:

- Không có, không có... ở trên đường phố ta không nói chuyện với người khác.

Trong lòng nàng lại nghĩ mà sợ: “Chẳng lẽ Lã đạo trưởng này là loạn đảng? Lời hắn nói đều là gạt người sao?”

Thật ra hai ngày này nàng quả thật trở lại tìm Lã đạo sĩ, chỉ tiếc Lã đạo sĩ này đột nhiên biến mất giống như bụi mù vậy, Tố Nương tìm mấy lần, đều không nhìn thấy tung tích của lão.

Lúc này nghe Sở Hoan nói, mới biết được Lã đạo trưởng là loạn đảng, đã bị bắt, trong lòng quả thật nghĩ mà hoảng sợ.

Trong lòng nàng lập tức dâng lên cảm giác thất lạc, nếu đúng như lời Sở Hoan nói, Lã đạo sĩ có thể là lừa đảo, như vậy 'Thẻ nhân duyên' là giả, 'vợ chồng kiếp trước nhân duyên hiện giờ' cũng là giả.

Chẳng biết tại sao, nghĩ tới những điều này đều là lời nói dối của Lã đạo sĩ, trong lòng Tố Nương không có tức giận, chỉ là thất vọng.

Nàng cảm thấy toàn thân mình giờ phút này dường như bị rút hết khí lực, hơi nhũn ra, đúng lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng dập cửa, Sở Hoan đã nói:

- Có người gõ cửa, ta đi mở cửa.

Tố Nương buông bát sứ, nói:

- Để ta đi.

Thần sắc nàng uể oải, ra cửa, thuận tay cầm một chiếc kéo bên cạnh, mới đi mở cửa, mỗi lần mở cửa mang theo kéo, đã là thói quen của nàng.

- Ai thế?

- Sở Hoan có nhà hay không?

Một giọng nói thô to vang lên:

- Ta là Vệ Thiên Thanh.

Lúc này Sở Hoan cũng đã tới trước cửa, cao giọng nói:

- Là Vệ đại ca à? Sao huynh lại tới đây rồi

Tố Nương thấy Sở Hoan quen biết, mở cửa. Vệ Thiên Thanh gật nhẹ đầu với Tố Nương, đã sải bước tiến vào, trong tay cầm một cái bao, chứng kiến Sở Hoan khoác một chiếc áo đơn bạc, đã cười nói:

- Sở huynh đệ, mới ngủ dậy sao?

Sở Hoan cười ha ha, nói:

- Vệ đại ca đại giá quang lâm, cho dù đang nằm ngủ, cũng phải dậy.

Vệ Thiên Thanh cười ha ha, Sở Hoan đã nói với Tố Nương:

- Tố Nương tỷ, làm vài món thức ăn ngon, ta cùng Vệ đại ca uống vài chén.

Vệ Thiên Thanh chắp tay với Tố Nương, nói:

- Làm phiền tẩu tử rồi.

Tuổi của gã lớn hơn Tố Nương, chỉ là xưng hô Tố Nương dựa theo Sở Hoan. Tố Nương cười cười, thấy Vệ Thiên Thanh mang theo bao lớn trong tay, xem ra là tới cửa mang theo lễ vật, làm bữa cơm cho gã ăn cũng không thiệt thòi, vặn eo đi làm cơm.

Sau khi ngồi xuống, Vệ Thiên Thanh đi thẳng vào vấn đề:

- Sở huynh đệ, Tề Vương đã đòi người với Tổng đốc điện hạ, điều đệ tới làm hộ vệ dưới trướng của ngài, đệ thấy thế nào?

Trong lòng Sở Hoan sớm đoán được sẽ có chút thay đổi, không thể tưởng được lại nhanh như vậy, khuôn mặt lại lộ vẻ do dự.

Vệ Thiên Thanh nói:

- Sở huynh đệ, đệ văn võ toàn tài, trung dũng nhân nghĩa, Tổng đốc đại nhân cũng không nỡ điều đệ đi. Nhưng Tề Vương điện hạ đã mở miệng, Tổng đốc đại nhân cũng không thể cự tuyệt.

Sở Hoan thở dài:

- Thân thể gia mẫu không tốt, nếu tiểu đệ thật sự theo Tề Vương vào kinh, gia mẫu không chịu nổi lặn lội đường xa… Hơn nữa nàng cũng chưa chắc thích ứng cuộc sống trong kinh… !

Vệ Thiên Thanh vỗ ngực nói:

- Sở huynh đệ, đàn ông chí ở bốn phương, làm việc không nên lo trước lo sau. Được đệ coi trọng, gọi ta một tiếng đại ca, lệnh đường cũng như mẫu thân ta, nếu đệ rời đi, lệnh đường tự có Vệ Thiên Thanh ta chăm sóc, tuyệt đối sẽ không chút sai lầm, điểm này đệ cứ yên tâm.

Gã dừng một chút, lại nói:

- Đợi cho Sở huynh đệ thu xếp tốt trong kinh, mà thân thể lệnh đường chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần truyền lời tới, Vệ Thiên Thanh sẽ tự mình hộ tống lệnh đường tới kinh thành.

Sở Hoan đứng dậy chắp tay nói:

- Vệ đại ca… !

Hắn còn chưa dứt lời, Vệ Thiên Thanh đã đứng dậy đè hắn xuống, nói:

- Đã là huynh đệ, thì đừng có dài dòng quy củ.

Gã cầm bao lên, đặt trước mặt Sở Hoan, nói:

- Đây là bảo vật Tổng đốc đại nhân trân tàng, một mực không dùng tới. Tổng đốc đại nhân sai ta tới tặng đệ, sau này đệ hộ vệ Tề Vương, tự nhiên cần dùng tới.

Sở Hoan cả kinh nói:

- Vệ đại ca, thứ này… thứ này sao có thể nhận?

Vệ Thiên Thanh khoát tay áo nói:

- Sở huynh đệ, đệ nghe vi huynh nói xong đã.

Gã nhìn Sở Hoan, thành khẩn nói:

- Không dối gạt Sở huynh đệ, Tổng đốc đại nhân từng nhận ân huệ của Thái tử, hơn nữa Thái tử điện hạ là chính thống Đại Tần, cho nên Tổng đốc đại nhân một lòng thần phục Thái tử điện hạ… Nói thẳng cho đệ biết, Tổng đốc đại nhân chính là người của Thái tử đảng, vi huynh đi theo Tổng đốc, tự nhiên cũng thuộc về người Thái tử đảng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.