Chương trước
Chương sau
Hai con thuyền mui đen đi trên sông, con sông này cũng không tính quá rộng rãi, nhưng uốn lượn quanh co, cỏ cây hai bên bờ vươn ra, mặt đất đã hồi xuân, sau cơn mưa không khí trong lành mà tự nhiên.

Lúc đêm khuya, hai con thuyền cũng không đốt đèn, trong ban đêm tối mịt tự động đi về phía Tây. Lúc này Lâm Đại Nhi đang ngồi trên đầu một con thuyền, hai tay ôm đầu gối, chiếc cằm mượt mà đặt lên đầu gối, nhìn đêm đen phía trước, thần sắc cực kỳ ảm đạm.

Nàng đã thay một bộ xiêm y rất bình thường, đó là trang phục nữ nhân, nhìn lên thanh tú, so sánh với khí chất oai hùng ngày thường của nàng, có một hương vị khác.

Gió đêm quét qua, một túm tóc bên má nàng bị thổi bay. Lâm Đại Nhi nâng một tay lên, vuốt túm tóc qua sau tai, động tác dịu dàng, trong bóng đêm, phong tình vô hạn.

Sau lưng truyền đền tiếng bước chân, tinh thần Lâm Đại Nhi xiết chặt, liền nghe được sau lưng truyền đến giọng nói khẽ:

- Đại Nhi, vì sao một mình ngồi ở đây?

Một bóng người đi ra từ trong mui thuyền, ngồi xuống bên người Lâm Đại Nhi.

Lâm Đại Nhi quay đầu thoáng nhìn qua, hỏi:

- Thiên Hữu ca, thương thế trên người huynh thế nào?

- Không có việc gì.

Đi ra từ mui thuyền đúng là Lỗ Thiên Hữu, giờ phút này gã cũng mặc kiểu người đánh cá, nhìn Lâm Đại Nhi, khẽ nói:

- Đai thương của tay sai quan thủ, đã sớm cùn rồi, chém vào người ta, cũng không gây thương tổn cho ta.

Lâm Đại Nhi miễn cưỡng cười nói:

- Thiên Hữu ca, những ngày qua, mọi người chịu khổ rồi.

Lỗ Thiên Hữu lắc đầu nói:

- Ta biết rõ, muội ở bên ngoài, càng vất vả hơn chúng ta.

Gã lập tức nắm chặt tay, lông mày nhíu chặt, giọng căm hận nói:

- Chỉ là không thể cứu Nhị thúc ra, ngay cả Ngũ ca cũng bị chúng bắt... Không biết tình hình bọn họ hiện giờ thế nào?

Thân thể Lâm Đại Nhi run lên, cười khổ nói:

- Hiện giờ ta hối hận bỏ lại Nhị thúc lúc đó, chúng ta... chúng ta hẳn là liều mạng cùng đám tay sai kia.

Lỗ Thiên Hữu nghiêm nghị nói:

- Nhị thúc một mực dạy chúng ta, giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt. Tình hình lúc đó, cho dù chúng ta lưu lại, cũng không thể cứu Nhị thúc và Ngũ ca.

Thấy thân thể Lâm Đại Nhi khẽ run, gã dịu dàng nói:

- Đại Nhi, chúng ta có thể đi ra, cũng không thể Nhị thúc và Ngũ ca một mực rơi vào tay chúng, rồi sẽ có biện pháp.

Lâm Đại Nhi cười khổ lắc đầu nói:

- Lần này chúng ta cướp pháp trường, đã rút dây động rừng, từ nay về sau muốn tìm được cơ hội, ngàn khó vạn khó.

Bàn tay trắng như phấn của nàng nắm lại, nói:

- Lúc chúng ta rời đi, Nhị thúc đã bị trọng thương, thúc... không biết hiện giờ thúc thế nào.

Lông mày nàng lập tức chau lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ phẫn nộ, nói:

- Thiên Hữu ca, huynh có nhìn thấy người kia?

- Ai?

- Giao thủ với Ngũ ca.

Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:

- Đao pháp của Ngũ ca, huynh cũng biết, đao pháp của huynh cũng từng được Ngũ ca truyền thụ.

Lỗ Thiên Hữu gật đầu:

- Đao pháp của Ngũ ca đánh bất ngờ, ta lấy được ích lợi không nhỏ.

- Nhưng người giao thủ với Ngũ ca, bàn tay trần, dường như Ngũ ca không phải địch thủ của hắn.

Khuôn mặt Lâm Đại Nhi phủ sương:

- Ta cũng chưa nghe nói phủ Vân Sơn có cao thủ như vậy. Xưa nay ta chỉ biết, thuộc hạ lợi hại nhất của Kiều Minh Đường chính là Vệ Thiên Thanh, tuy võ công Ngũ ca không bằng được Vệ Thiên Thanh, cũng chưa chắc không có lực trả đòn.

Lỗ Thiên Hữu cau mày nói:

- Muội nói người đeo bao tay kia?

- Đúng.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi nhìn Lỗ Thiên Hữu, hỏi:

- Thiên Hữu ca, huynh cũng nhìn thấy người kia sao?

Lỗ Thiên Hữu nghiêm nghị nói:

- Trang phục người nọ là Cấm Vệ Quân, nhưng ta dám khẳng định, hắn chắc chắn là giả mạo. Nếu Cấm Vệ Quân có nhân vật như hắn, tuyệt đối sẽ không tầm thường vô danh, càng không đành lòng ở phía dưới Vệ Thiên Thanh.

Lâm Đại Nhi gật đầu nói:

- Không sai.

Nàng dừng một chút, dường như nghĩ tới cái gì, khẽ nói:

- Lần này Từ Tòng Dương cũng ở phủ Vân Sơn, huynh nói người có... có thể do Từ Tòng Dương mang đến hay không?

Lỗ Thiên Hữu lo nghĩ, mới nói:

- Vậy cũng có nhiều khả năng.

Lâm Đại Nhi thở dài, nói:

- Thiên Hữu ca, huynh nói tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta... khi nào thì chúng ta giết trở về?

- Ít nhất thời gian này không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lỗ Thiên Hữu nghiêm mặt nói:

- Pháp trường náo loạn, quan phủ nhất định tăng mạnh đề phòng. Hơn nữa Nhị thúc cùng Ngũ ca rơi vào tay chúng, chúng nhất định sẽ trong coi nghiêm ngặt... Hiện giờ chúng ta thậm chí không thể xác định Nhị thúc cùng Ngũ ca có bị chúng nhốt vào trọng lao một lần nữa hay không, nếu như Kiều Minh Đường bí mật giam giữ, chúng ta muốn cứu họ ra, bên cạnh đó cần thăm dò tình hình của Nhị thúc và Ngũ ca trước, biết rõ tung tích của bọn họ mới được.

Lâm Đại Nhi lập tức nói:

- Ta đi.

Lỗ Thiên Hữu lắc đầu nói:

- Cho dù hiện giờ muội quay trở lại, chắc chắn cũng không thăm dò được bất cứ tin tức gì. Kiều Minh Đường vốn là hạng người gian trá, bên cạnh còn có cáo già Từ Tòng Dương, lúc này trở về, hung hiểm vạn phần.

Vành mắt Lâm Đại Nhi đỏ lên, tuy cứu được Lỗ Thiên Hữu, lại không thể cứu Lâm Sùng Cốc, trái lại đẩy Tiết Thanh Sơn đi vào, trong lòng nàng buồn bã không thôi, một mực tức giận bản thân.

- Đại Nhi, thực lực quan phủ quá lớn, chúng ta không thể liều mạng.

Lỗ Thiên Hữu thần sắc nghiêm nghị nói:

- Nếu chúng ta liều mạng, trái lại đúng ý bọn chúng.

Lâm Đại Nhi biết rõ Lỗ Thiên Hữu nói như vậy không sai, nghĩ tới Lâm Sùng Cốc cùng Tiết Thanh Sơn tình hình không rõ, trong lòng càng khó chịu.

Hai chiếc thuyền mui vẫn tiến về phía trước trong đêm tối, gió đêm hơi lạnh, Lâm Đại Nhi trầm mặc một lát, mới nói:

- Thiên Hữu ca, cho dù như thế nào, chúng ta đều phải tìm cách cứu họ ra.

Lỗ Thiên Hữu gật đầu nói:

- Tất nhiên rồi. Không có Nhị thúc, Sáp Huyết Hội cũng không phải là Sáp Huyết Hội.

Gã dừng một chút, nhẹ giọng hỏi:

- Đúng rồi, Đại Nhi, trước khi cướp pháp trường lần này, Đạo Môn có biết hay không? Đạo Môn có phái người giúp đỡ không?

Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:

- Thiên Hữu ca, cho tới hôm nay, ta vẫn nghĩ không ra vì sao chúng ta phải trộn lẫn với Thiên Đạo Môn. Không có họ, chúng ta không thể thành chuyện sao?

Lỗ Thiên Hữu nhíu mày hỏi:

- Đại Nhi, muội... lần cướp pháp trường này, chẳng lẽ muội không nói với Đạo Môn sao?

Lâm Đại Nhi dứt khoát nói:

- Không có. Họ Hầu kia tìm mọi cách cản trở, bị ta hạ độc, đã phái người dẫn về.

Lỗ Thiên Hữu hơi giật mình nói:

- Nói như vậy, lần này trước khi muội tới cứu chúng ta, Đạo Môn căn bản không biết?

- Vì sao phải nói cho họ biết?

Lâm Đại Nhi thản nhiên nói:

- Thiên Hữu ca, từ khi chúng ta bái nhập Đạo Môn, cho đến hiện giờ, họ có thể giúp đỡ chúng ta cái gì? Chúng ta chỉ rơi xuống làm công cụ cho họ, làm những chuyện lén lút cho họ. Huynh và Nhị thúc bị bắt, ta từng để họ Hầu nói cho Đạo Môn, để bọn họ nghĩ biện pháp cùng cứu mọi người ra với chúng, thế nhưng bọn họ mở miệng nhận lời, lại chưa có hành động gì, còn nói nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn cái gì. Ta là một kẻ nữ lưu, không hiểu mưu lớn nhịn nhỏ cái gì, bọn họ không cứu, tự ta nghĩ biện pháp là được.

Lỗ Thiên Hữu biểu lộ hơi phức tạp, cũng không nói lời nào.

Lâm Đại Nhi liếc Lỗ Thiên Hữu, thở dài:

- Thiên Hữu ca, huynh... huynh có trách ta càn quấy hay không?

- Nha đầu ngốc, sao lại như thế.

Lỗ Thiên Hữu dịu dàng cười nói:

- Muội mạo hiểm vì ta và Nhị thúc, Lỗ Thiên Hữu ta cũng không phải hạng người không biết phân biệt, sao lại trách muội.

Lâm Đại Nhi nghe Lỗ Thiên Hữu nói như vậy, trong lòng mới cảm thấy đỡ một chút, cười nói:

- Ta chỉ biết huynh sẽ không trách ta.

Lỗ Thiên Hữu thấy Lâm Đại Nhi cười quyến rũ, trong lòng rung động, cười nhẹ một tiếng, lập tức lộ ra thần sắc ngưng trọng nói:

- Chẳng qua chuyện tiếp theo thì phiền toái.

Lâm Đại Nhi nói:

- Huynh lo lắng Đạo Môn bất lợi với chúng ta?

Lỗ Thiên Hữu hơi trầm ngâm, mới đáp:

- Mấy năm gần đây Đạo Môn bắt đầu phát triển tại Tây Sơn Đạo, căn cơ không ổn, ta chỉ lo lắng lần náo loạn này, Kiều Minh Đường có điều phát giác, sẽ tạo thành bất lợi rất lớn đối với sự phát triển của Đạo Môn.

Lâm Đại Nhi nghiêm mặt nói:

- Thiên Hữu ca, Thiên Đạo Môn giả thần giả quỷ, không bằng chúng ta dứt khoát chặt đứt quan hệ với họ. Họ đi đường dương quang của họ, chúng ta đi cầu độc mộc của chúng ta, không liên quan với bọn họ. Ta cũng không tin, không có họ, bản thân chúng ta không báo được thù.

Lỗ Thiên Hữu lập tức nói:

- Thật sự là lời của đứa trẻ. Chúng ta đều đã vào Đạo Môn, đã lạy Lão Quân, vừa vào Đạo Môn, vĩnh bái Lão Quân, đều đã lập lời thề rồi.

Khuôn mặt Lâm Đại Nhi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, đôi mắt bất mãn, nghiêng đầu đi.

Lỗ Thiên Hữu cười khổ nói:

- Đại Nhi, ta biết rõ tính tình của muội, không thích lén lút. Chỉ là chúng ta cũng không có biện pháp, vì thù oán của nghĩa phụ, có thể nhẫn thì nhẫn, không thể nhịn cũng phải nhịn. Thiên Môn Đạo lợi dụng chúng ta, cuối cùng không phải chúng ta cũng muốn lợi dụng Thiên Môn Đạo sao. Không có thực lực của Thiên Môn Đạo, chúng ta rất khó báo thù!

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Lâm Đại Nhi hơi giật giật, cuối cùng cũng không nói lời nào.

Lỗ Thiên Hữu nâng một tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Đại Nhi, một tay vừa chạm vào vai Lâm Đại Nhi, Lâm Đại Nhi tựa như con thỏ chấn kinh, thân thể run lên, vội vàng né tránh.

Lỗ Thiên Hữu khẽ giật mình, lập tức có vẻ hết sức khó xử, chậm rãi thu tay lại.

Lâm Đại Nhi tránh đi, thực sự hơi xấu hổ, thấy thần sắc Lỗ Thiên Hữu hơi không đúng, nàng cúi đầu, dịu dàng nói:

- Thiên Hữu ca, ta... ta không cố ý né tránh, ta... !

Hai gò má nàng đỏ lên.

Lỗ Thiên Hữu sờ trán, cười nói:

- Ta... ta cũng không cố ý.

Trán Lâm Đại Nhi cúi xuống thấp hơn, khẽ nói:

- Thật ra... thật ra sau khi huynh bị bắt, ta ngày đêm đều lo lắng cho huynh... !

- Ta cũng lo lắng cho muội.

Lỗ Thiên Hữu nói:

- Đại Nhi, muội yên tâm, liều mạng này, ta cũng sẽ cứu Nhị thúc cùng Ngũ ca ra, cũng nhất định sẽ báo thù cho nghĩa phụ.

Lâm Đại Nhi ngẩng đầu, nhìn Lỗ Thiên Hữu, gật đầu nói:

- Ta biết huynh nhất định sẽ làm được.

Đúng lúc này, chợt nghe được có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hai người lập tức không nói lời nào, quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người đi ra từ trong khoảng thuyền, chứng kiến hai người, người nọ cười nói:

- Hai vị cũng không nghỉ ngơi sao?

Lâm Đại Nhi liếc người nọ, nhận ra người này là tù phạm cùng phá vòng vây ra, đến hiện giờ cũng không biết chi tiết đối phương, lông mày cau lại. Lỗ Thiên Hữu đã đứng dậy chắp tay cười nói:

- Huynh đài không nghỉ ngơi sao?

Người nọ đi tới, nói:

- Lưng bị chém hai đao, tuy đắp thuốc lên, nhưng vẫn hơi đau đớn, khó mà ngủ được, cho nên đi ra hít thở không khí.

Gã lại chắp tay nói:

- Hôm nay được hai vị cứu, lấy lại được một mạng, liền tạ ơn ở đây.

Lỗ Thiên Hữu cười nói:

- Đều là đồng đạo giang hồ, không cần nói tạ ơn.

Gã dựng thẳng ngón tay cái lên nói:

- Huynh đài trên hình đài, mặt không đổi sắc, khí phách kinh người, tại hạ rất bội phục.

Người nọ cười ha ha nói:

- Bổn sự khác Cừu mỗ không có, chỉ là gan lớn, cho dù bị giết, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán. Chẳng qua chết dưới tay đao phủ của quan phủ, khó tránh khỏi tiếc nuối, may mắn các vị cứu, mới không hết trong tay vô danh tiểu tốt.

Lỗ Thiên Hữu nói:

- Lúc đó ta thấy đao pháp huynh đài rất tốt, liên tục giết ba người trên hình đài, đao pháp xuất thần nhập hóa, thật sự rất khâm phục.

Người nọ khoát tay cười nói:

- Hổ thẹn hổ thẹn.

Lỗ Thiên Hữu nói:

- Tại hạ Lỗ Thiên Hữu, không dám hỏi tôn tính đại danh.

Gã lại nói:

- Nếu không tiện, có thể không nói.

- Không có gì khó nói.

Người nọ đặt mông ngồi xuống:

- Đối với quan phủ không nói, đối với ân nhân cứu mạng cần gì phải giấu diếm. Tại hạ họ Cừu, danh hiệu Cừu Như Huyết, là đao khách!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.