Chương trước
Chương sau
Triệu Quảng Khánh không hề ra lệnh cho các tướng sĩ bỏ vũ khí xuống, chỉ cười lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi dám giết ta, ta đảm bảo các ngươi chắc chắn sẽ không sống xót rời khỏi được Thông Châu doanh.

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Ta cũng dám cam đoan, trước khi bọn họ giết chết ta, đao của ta nhất định sẽ lấy đầu của ngươi.

Triệu Quảng Khánh bị đại đao của Sở Hoan kề vào cổ, vẫn cười nói:

- Thôi, chúng ta làm một cuộc trao đổi.

- Ngươi bây giờ còn có tư cách đàm phán với ta?

Sở Hoan lạnh lùng nói.

Triệu Quảng Khánh thản nhiên nói:

- Ngươi thả bản quan, bản quan cam đoan mạng sống của các ngươi sẽ được bảo toàn.

Sở Hoan cười lạnh lùng nói:

- Thả ngươi?

Triệu Quảng Khánh thở dài nói:

- Các ngươi sẽ không thoát được đâu. Thông Châu doanh ba nghìn tướng sĩ, hai người các ngươi dù là Đại La Kim Tiên chuyển thế, thì cũng không thể giết hết được.

Sở Hoan cười nói:

- Chúng ta bây giờ còn phải giết sao? Có ngươi trong tay, e rằng cũng không có ai dám ra tay với chúng ta chứ?

- Ngươi cho rằng bắt được ta, liền trở thành con bài át chủ của các ngươi?

Triệu Quảng Khánh lắc đầu nói:

- Ngươi nghĩ đơn giản quá, bản quan chưa bao giờ chịu uy hiếp của người khác.

Sở Hoan cười nói:

- Ngươi có chịu uy hiếp không cũng không thành vấn đề, chỉ là không biết bọn họ có thật sự dám ra tay hay không?

Mặc dù hắn nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn xung quanh, binh lính Thông Châu vây quanh đông như kiến, ánh lửa chiếu sáng đại doanh như ban ngày, thấy Khúc Đằng đã cầm đao cách đó không xa, Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Các ngươi vẫn còn chưa bỏ vũ khí xuống? Lần làm loạn này, là trách nhiệm của một mình Triệu Quảng Khánh, ta sẽ đem y giao cho triều đình thẩm vấn, đến lúc này rồi, lẽ nào các ngươi còn bị hắn mê hoặc?

Khúc đằng cũng đã tức giận nói:

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Cho dù các ngươi thật là người của triều đình, nhưng vì sao lại vu cáo hãm hại Tri châu đại nhân nổi loạn?

Lâm Băng đã chậm rãi đi đến, từ trong đám người đi xuyên qua, mặc dù đao súng cung tiễn đã ngắm trúng lão, nhưng lại không ai dám manh động.

- Khúc Đằng, nếu như ngươi thức thời, bây giờ hãy buông vũ khí xuống.

Lâm Băng lạnh lùng nói.

Khúc Đằng lạnh lùng cười nói:

- Tri châu đại nhân cần cù liêm chính yêu dân, dân chúng Thông Châu ai mà không biết? Nếu như các ngươi thật sự là triều đình phái đến, nhất định là rắp tâm hại người, muốn vu cáo hãm hại Tri châu đại nhân.

Gã bỗng nhiên cao giọng nói:

- Các huynh đệ, Tri châu đại nhân xưa nay đối với chúng ta không tệ, các Châu của Đại Tần, Châu quân của Châu nào không bị cắt xén ăn bớt quân lương? Nhưng quân lương của Thông Châu doanh chúng ta , đều là đủ lượng đúng thời gian phân phát, dù là thức ăn hàng ngày, Tri châu đại nhân cũng chưa từng để đói mọi người. Tri châu đại nhân là quan thanh liêm, tạo phúc cho trăm họ, mấy tên gian đảng trong triều đình sớm đã thấy ngứa mắt...

- Không sai.

Bên cạnh lập tức lại có người nói:

- Mấy năm nay triều đình sưu cao thuế nặng ngày càng tăng, nghe nói ngay mấy tháng trước, ở Kinh thành lại xây dựng điện Thông Thiên, tiêu tốn vô số ngân lượng, triều đình lại muốn tăng thuế, Triệu đại nhân vì thế mà liên tiếp viết thư lên triều đình, khẩn cầu triều đình giảm thuế cho Thông Châu, hừ, đại nhân một lòng vì dân, có lẽ là do chọc giận triều đình, cho nên mới gán cho Tri châu đại nhân tội danh làm loạn.

Lại có một người cao giọng nói:

- Các huynh đệ, chúng ta đều là người sinh ra và lớn lên ở Thông Châu, Tri châu đại nhân một lòng vì dân chúng Thông Châu mưu phúc, triều đình lại muốn hạ độc thủ với Tri châu đại nhân một quan tốt thế này, lẽ nào chúng ta cứ thế mà đứng nhìn Tri châu đại nhân bị gian đảng hãm hại?

Lại giơ tay lên, cao giọng nói:

- Nếu Tri châu đại nhân thực sự bị hãm hại, sau này Thông Châu chúng ta sẽ không có một quan tốt như vậy nữa, đến lúc đó phải chịu khổ chính là bà con dân chúng Thông Châu chúng ta, là phụ mẫu huynh đệ của chúng ta.

Sau một hồi đầu độc của mấy người này, khiến cho các binh lính Thông Châu ai ai máu nóng cũng nổi lên.

Tướng sĩ của Thông Châu doanh mặc dù lương bổng rất sung túc, nhưng dân chúng của Thông Châu lại luôn phải sống một cuộc sống vô cùng gian khổ, không thì cũng không đến mức dân nổi loạn.

Nói cho cùng, dân chúng Thông Châu và đại đa số tướng sĩ của Thông Châu đại doanh như máu với thịt, những lời nói của mấy người đó vang bên tai binh lính Thông Châu, hiển nhiên đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

Trong đám người đã có người kêu lên:

- Triều đình không cho phụ mẫu huynh muội của chúng ta sống sót, chúng ta sẽ phải trơ mắt mà nhìn sao?

- Bọn chúng hôm nay hạ độc thủ với Tri châu đại nhân, ngày mai sẽ hạ độc thủ với phụ mẫu huynh muội của chúng ta, đến hôm sau, chỉ sợ là sẽ đến lượt chúng ta rồi.

Bốn phía bắt đầu huyên náo lên.

Khuôn mặt Khúc Đằng hiện ra ý cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Băng, giơ cánh tay lên, ngọn đao chĩa về phía Lâm Băng, nói:

- Tri châu đại nhân nói rồi, hai người các ngươi nếu mà cải tà quy chính, Tri châu đại nhân có thể tha mạng sống cho các ngươi, nếu mà ngoan cố không đầu hàng thì Thông Châu doanh chính là nơi chôn thân của các ngươi.

Triệu Quảng Khánh cười nói:

- Ngươi nghe thấy rồi? Giờ đây không phải là bản quan không tha các ngươi, mà là tướng sĩ của Thông Châu doanh không tha cho các ngươi.

Sở Hoan nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng khống chế được Triệu Quảng Khánh, cũng chính là khống chế được Thông Châu doanh, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Khúc Đằng lại châm ngòi thổi gió, dường như còn có phiền toái lớn nữa xuất hiện.

Đúng vào lúc này, lại nghe thấy bên ngoài đại doanh đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, người đến dường như không ít.

Tướng sĩ Thông Châu doanh vốn bắt đầu huyên náo, nhưng nghe thấy tiếng vó ngựa, lại bắt đầu im lặng lại.

Rất nhanh liền nhìn thấy một đội kỵ binh nhanh như bay đến, người cưỡi mặc các loại xiêm y, nhưng lại không thống nhất, dường như là một đám ô hợp, nhưng những người này lại đều là tay cầm đại đao, người như hổ, ngựa như rồng, cung tiễn từ bên ngoài doanh bắn vào, Khúc Đằng đã cao giọng quát:

- Lập trận, đón địch.

Thông Châu doanh là quân đội tinh nhuệ nhất của Thông Châu, huấn luyện có tố chất, Khúc Đằng ra lệnh một tiếng, hơn trăm binh lính Thông Châu doanh lập tức lập trận nghênh đón, giáo mác đi trước, lại có một đội cung tên, nhắm chính xác người tới.

Bên kia đã vang lên giọng nói mạnh mẽ:

- Cẩm Y Quân dẹp loạn, đại quân sắp đến, tất cả hãy buông vũ khí xuống.

Sở Hoan nhìn thấy rất rõ, cưỡi ngựa không quá ba mươi người, nhưng khí thế hung mãnh, người dẫn đầu, không ngờ chính là Vệ Thiên Thanh.

Vệ Thiên Thanh ghìm cương ngựa, đứng thành hàng ngang, sau lưng kị binh tách ra thành hình cái quạt, Vệ Thiên Thanh ngay tức khắc ở phía trước, nhìn thấy Sở Hoan đã khống chế được Triệu Quảng Khánh, cũng không kịp nghĩ nhiều, cao giọng nói:

- Tri châu Thông Châu cấu kết loạn đảng, ý đồ mưu phản, năm nghìn Cẩm Y Quân và mười nghìn Vệ Sở Quân đến dẹp loạn, các huynh đệ của Thông Châu doanh đừng để bọn chúng lừa gạt, phải chịu liên lụy vì bọn chúng.

Binh lính Thông Châu doanh ngơ ngác nhìn nhau, rồi đột nhiên nghe nói có mười năm nghìn đại quân đến dẹp loạn, không ít người trong lòng có chút hoảng loạn.

Khúc Đằng thấy binh lính dao động, lập tức kêu lên:

- Bọn chúng không phải là Cẩm Y Quân, bọn chúng là loạn đảng, bắt lấy bọn chúng.

Sở Hoan cũng lạnh lùng quát lớn:

- Ai dám động một ngón tay, lâp tức giết chết Triệu Quảng Khánh.

Sở Hoan dí mũi đao vào cổ Triệu Quảng Khánh, cứa một được, máu tươi lập tức chảy ra.

Vệ Thiên Thanh công bố có đến mười năm nghìn đại quân, bên Sở Hoan lại khống chế được Triệu Quảng Khánh, đại đa số tướng sĩ bên trong Thông Châu quân không dám manh động.

Chợt nghe có người nói:

- Các huynh đệ, Triệu Quảng Khánh mưu phản, chúng ta không nên vì y mà phải chịu liên lụy.

Đó chính là tiếng kêu gọi của tướng lĩnh bên Thông Châu quân.

Tướng lĩnh bên trong Thông Châu doanh, mặc dù không ít là con cháu của Triệu Quảng Khánh, nhưng còn có một bộ phận là do triều đình phái đến, cho nên không phải tất cả mọi người đều một lòng với Triệu Quảng Khánh, có mấy người nhận ra Vệ Thiên Thanh.

Mấy tướng lĩnh này lúc trước có nhìn thấy Lâm Băng và Sở Hoan, mặc dù nhận ra Vương mệnh kim bài, nhưng lại không nhận ra hai người, cho nên không dám tùy tiện tin tưởng, lúc này nhìn thấy Vệ Thiên Thanh xuất hiện, lập tức hiểu được chỉ sợ Triệu Quảng Khánh thật sự là mưu phản rồi, lúc này Triệu Quảng Khánh đã bị khống chế, mấy tướng lĩnh này đương nhiên sẽ không muốn bị liên lụy vì Triệu Quảng Khánh.

Người đó quát to, liền có mấy tên tướng lĩnh nói:

- Tất cả buông vũ khí xuống, làm loạn chính là Triệu Quảng Khánh, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta đừng để bị cuốn theo vào.

- Mưu phản chính là tội lớn, liên lụy cửu tộc, các huynh đệ, chớ hồ đồ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.